Vương Nhất Bác gần đây rất ít khi đến công ty, vì để trấn an bé con bị thiếu cảm giác an toàn nên Lý Hạo đảm nhiệm vai trò trợ lý cũng kiêm luôn đại diện tổng giám đốc.
"Chiến Chiến, dậy thôi.", Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gọi người vẫn còn đang ngủ say, đôi gò má hồng hào phúng phính, Vương Nhất Bác không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng hôn chụt một cái.
"Ư ô...", Tiêu Chiến cảm giác Vương Nhất Bác đang gọi cậu, ưỡn ẹo mấy cái, "Anh Nhất Bác..."
"Từ từ dậy, tỉnh rồi thì nằm thêm 5 phút.", Vương Nhất Bác đè người nằm trong mền xuống, xoa bóp tay cho cậu, "Tỉnh táo chưa?"
"Dạ... Em muốn ăn tiểu long bao.", giọng Tiêu Chiến còn mang chút giọng mũi, khá là dễ thương.
"Được, chú Trần đã sớm đoán được, hấp cho em mấy loại luôn.", thấy cậu cũng đã tỉnh táo hơn, Vương Nhất Bác ôm người vào lòng, chỉnh lại tóc tai cho cậu, lâu như vậy giờ mới biết Tiêu Chiến là một bé con mềm mại.
"Em có thể thêm một chút xíu ớt không? Chỉ cần tí tẹo thôi.", Tiêu Chiến tự mình dậy, dựa vào người Vương Nhất Bác.
"Không được, bác sĩ khuyên em không nên ăn các loại gia vị quá nồng.", Vương Nhất Bác tay trái ôm lưng bé con, sợ cậu té.
"Một chút xíu xiu cũng không được sao?", nếu giờ mà có cái tai trên đỉnh đầu, bạn chắc chắn có thể thấy được cái tai của cậu đang cụp xuống.
"Không được, em không cần cục cưng trong bụng nữa hả?", Vương Nhất Bác đưa tay vuốt mũi cậu.
"Cần chứ...", có người ý thức được bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-nhip-dap-con-tim/3900625/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.