Lúc Tiêu Chiến tỉnh lại, trần nhà trắng xóa làm lòng cậu khẽ run, lại trong bệnh viện nữa rồi.
Một lát sau y tá bước vào, kiểm tra sơ qua, sau đó mỉm cười dặn dò một số việc cần chú ý.
Cố gắng ngồi dậy, phòng bệnh ngoài trừ mình thì không có ai cả, trong lòng bỗng có chút buồn bã.
Điện thoại hiển thị thời gian là 12 giờ trưa.
"Mình ngủ hết một ngày rồi sao?" Tiêu Chiến bĩu môi, ngủ lâu như vậy à...
Cạch, của bị mở ra, người đó bước vào.
"Tỉnh rồi? Đói bụng không, ăn chút gì trước đi nè...", Vương Nhất Bác đem cháo đặt lên cái bàn nhỏ kế bên giường.
"Nhất... Bác...", giọng Tiêu Chiến do sốt nên có hơi khàn, thấy Vương Nhất Bác đi vào, trong lòng cậu quả thật vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Nghe giọng nói này, Vương Nhất Bác cau mày, không nói gì, xoay người rót ly nước đưa cho Tiêu Chiến.
"Cảm ơn.", Tiêu Chiến vươn tay nhận lấy, mu bàn tay truyền dịch bị bầm một mảng.
"Sao lại không chăm sóc tốt cho bản thân, đến cả bản thân sốt cũng không biết, còn chạy ra ngoài mua cafe?", Vương Nhất Bác khoanh tay trước ngược, giọng điệu trách móc nói, y hệt như người lớn trong nhà.
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn ly nước trong tay không nói gì, tại sao lại bệnh chứ, sức khỏe yếu biết làm sao được, cậu cũng đâu có muốn vậy đâu... Cái gì mà chạy ra ngoài mua cafe, Lý Ngọc Khiết ra lệnh cứ như nữ hoàng, cậu là tên lính quèn biết phải làm sao.
"Uống nước đi."
Tiêu Chiến ngoan ngoãn ngửa đầu uống sạch nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-nhip-dap-con-tim/3900611/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.