Vương Nhất Bác bị cái ôm đột ngột này ghìm chặt đến không nhúc nhích nổi tay chân. Những lời cậu nói kia, nói rất nhiều lời mà trước giờ không bao giờ cần người khác đáp lại.
Giống như những cơn gió thổi qua lúc cậu ngồi ở ban công vậy, tự do không gì níu giữ được, lướt qua người cậu rồi mải miết chạy về nơi xa.
Cậu cứ đờ người ra như thế, không hề động đậy. Đến tận khi Tiêu Chiến nghẹn ngào một tiếng ở bên tai, nghe như suýt chút nữa là ngạt thở chết rồi, Vương Nhất Bác mới chậm rãi giơ tay lên vuốt lưng thuận khí cho Tiêu Chiến.
Điều khiến cậu càng bất lực không biết làm sao chính là câu tỏ tình đột ngột kia của Tiêu Chiến, nhiều năm chìm nổi trong những cuộc chơi xa hoa phung phí như thế, cậu đã nghe qua biết bao câu "Thích" với "Yêu" rồi, cậu không còn mong chờ, việc cậu tin hay không tin đã chẳng còn quan trọng từ lâu.
Nhưng cậu biết Tiêu Chiến vì sự tồn tại của Lạc Bùi mà nhận lấy một đấm trực diện nhưng lại không có cách nào để lật ngược tình thế. Vì thế, cậu cũng không hỏi không nói gì nhiều, chỉ nói với Tiêu Chiến đúng một câu.
"Em tin."
Vương Nhất Bác nhổm người dậy, đi ra ngoài lấy thuốc, Tiêu Chiến lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài phòng, một lúc sau liền thấy cậu đi lại vào phòng.
Vương Nhất Bác đưa thuốc đến trước mặt Tiêu Chiến, rồi lại đưa cốc nước qua. ở khoảng cách gần như này Tiêu Chiến mới nhìn thấy rõ những tia máu giăng đầy trong mắt Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-ngan-chen-khong-say/363931/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.