Đôi mi của An Nhiên chớp chớp liên hồi, cậu mím chặt môi, dưới áp lực uy hiếp này, một chữ cũng không thể thốt nên lời.
Thậm chí còn cảm thấy chân mình đang nhũn cả ra.
Vương Nhất Bác đưa mặt qua, sát bên tai An Nhiên thì thầm một câu, "Muốn lên giường với tôi à?"
Vương Nhất Bác còn cố tình chần chờ không nói tiếp, hơi thở vừa hay có thể quét qua quét lại lên vành tai An Nhiên, "Căng thẳng như vậy chắc bên dưới cũng thít chặt cả vào rồi. Nhỉ?"
Cậu nghiêng mắt qua nhìn dái tai đã đỏ như máu của An Nhiên. Đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay An Nhiên lôi cậu vào phòng rồi đẩy ngã ra sô pha.
An Nhiên đã chuẩn bị sẵn rồi, nhưng khoảnh khắc giờ đây lõa lồ trước mắt người thương như vậy, thiếu niên chưa trải sự đời này lại lo lắng đến hoảng loạn.
Cước bộ Vương Nhất Bác thong thả tiến đến, mỗi bước của cậu dường như đang bào mòn đi dũng khí khó khăn lắm mới tích đủ của An Nhiên.
Cậu cúi người xuống, gương mặt quyến rũ chìm vào trong bóng tối, khẽ bật cười bên tai An Nhiên, "Muốn lên giường với tôi cũng được thôi. Nhưng mà, cậu phải lấy lòng nó trước."
Cậu kéo tay An Nhiên đặt lên hông mình. Đứa bé đơn thuần này còn chưa động được đến chỗ kia nhưng dường như đã bị làm cho sững sờ, nhảy dựng lên, "KHÔNG PHẢI!"
Ý cười trên môi Vương Nhất Bác càng thêm hung ác, không đáp lại câu nào, dáng vẻ giống hệt như một con báo săn đang quan sát, chăm chú chờ đợi thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-ngan-chen-khong-say/363916/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.