Tiêu Chiến đỏ bừng cả mặt, bàn tay đang cố đẩy Vương Nhất Bác càng thêm dùng sức, "Không muốn!"
Nhưng lời còn chưa nói xong, hay tay đã bị bắt chéo áp chế ở sau lưng, đầu gối Vương Nhất Bác kê ở giữa hai chân anh, ép chặt anh lên máy giặt.
Cổ tay có cảm giác lạnh lẽo của đồ vật bằng kim loại, lách cách vang lên hai tiếng.
Máy giặt lắc lư một hồi, đầu gối của Vương Nhất Bác va mạnh vào vỏ ngoài máy giặt, "Đừng có động đậy."
Cả người Tiêu Chiến như phát run, "Em lấy ở đâu ra..."
"Trong phòng ngủ," Vương Nhất Bác cắn lên vành tai anh, "Tiện tay lấy ấy mà."
Tiêu Chiến cắn môi dưới không nói thêm gì, bàn tay đang đặt trên eo anh lướt xuống mông, nắm lấy phần thịt mông mềm mại ra sức nắn bóp.
Vương Nhất Bác liếm lên vành tai anh, "Yên tâm, ở ban công cũng thế, kể cả mấy món đồ chơi này hồi trước tiện tay giữ lại cũng thế, đều chưa từng có ai dùng qua cả."
Lần đầu tiên ở ban công.
Lồng ngực Tiêu Chiến gióng lên những âm thanh Đùng đùng đùng! gấp gáp, vang dội, rồi sau đó là những tiếng trống hỗn loạn đan xen vào nhau không ngừng không nghỉ, gõ lên từng ngóc ngách trong trái tim anh, từng hồi từng hồi chấn động.
Anh không thể không hiểu "đồ chơi" mà Vương Nhất Bác nói là gì, "Em...không vui à?"
Vương Nhất Bác cười, rồi im lặng vén phần áo phông trước ngực Tiêu Chiến lên, ngón tay véo lấy đầu v*. Sự tê ngứa như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-ngan-chen-khong-say/1856407/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.