Những năm nay trong tim Vương Nhất Bác vẫn luôn cất chứa một cái gai, sờ không được đụng không đến, mà hình ảnh Tiêu Chiến thu dọn đồ đạc bây giờ khiến cái gai đó lại một lần nữa đâm sâu vào vết thương chưa lành, khiến cậu đau đớn tột độ.
Tiêu Chiến không biết rằng vào đêm ngày chia tay 5 năm trước Vương Nhất Bác đã quay trở lại Bắc Kinh. Đến sáng, khi Vương Nhất Bác vừa đặt chân vào nhà, cậu vẫn có một tia hy vọng rằng nhỡ Tiêu Chiến có trở lại đây thì sao? Kết quả Tiêu Chiến thật sự ở đó, trên tay anh còn cầm theo một cái vali.
Anh mang hết đồ đi rồi... nhưng hình như anh lại quên mang cậu theo thì phải.
Lúc nhìn đến tủ quần áo đã trống một nửa Vương Nhất Bác liền cảm thấy trái tim mình cũng bị khoét rỗng theo.
Hai người nhìn nhau thật lâu, trong mắt đều là cảm xúc mà đối phương không hiểu. Cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến mở lời trước, anh khiếp sợ hỏi:
- Nhất Bác sao em lại về đây?!! Sáng nay không phải em có cảnh quay hả?!
Vương Nhất Bác ủy khuất nhìn Tiêu Chiến:
- Sao điện thoại của anh lại tắt máy?
- Anh... anh... trước khi ngủ... trước khi ngủ anh không có tắt điện thoại mà, đang... đang sạc điện.
Tiêu Chiến lắp bắp giải thích, anh chỉ có thể nói dối cậu, anh không thể nói thẳng rằng mẹ của cậu gọi điện đến muốn hai người chia tay nên anh mới tắt điện thoại.
- Tiêu Chiến, em sắp 30 tuổi rồi chứ không phải trẻ con sắp lên 3, anh cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-neu-tieu-chien-xuyen-khong-den-5-nam-sau/541852/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.