Vương Nhất Bác không biết mình ngồi bao lâu, hình như chỉ qua mười phút, lại hình như đã qua một giờ, bỗng nhiên cửa vào có tiếng động, truyền đến một hồi thanh âm mở khóa xột xoạt. Cậu mãnh liệt quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa...
Tựa như đã qua một thế kỷ, cửa được mở ra...
Là Tiêu Chiến, trong tay anh cầm theo bữa sáng đi vào.
- Nhất Bác, em tỉnh rồi à?
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ngồi ngây ngốc trên ghế, có chút kinh ngạc nói.
Hồi lâu cũng không thấy Vương Nhất Bác trả lời, cứ gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến.
- Em sao vậy?
Lúc này, Tiêu Chiến mới ý thức được Vương Nhất Bác không đúng, vội vàng buông bữa sáng đi qua chỗ cậu.
- Anh vừa mới đi đâu?
Vành mắt Vương Nhất Bác đỏ hoe, ủy khuất hỏi.
- Buổi sáng anh dậy hơi sớm, lại ngủ không được nên ra ngoài chạy bộ, thuận tiện mua bữa sáng luôn.
Tiêu Chiến kiên nhẫn giải thích.
- Làm sao vậy? Gặp ác mộng hả?
- Ừ... mơ thấy ác mộng thật dài thật dài, khá tốt... giờ tỉnh rồi.
Sau khi cùng Tiêu Chiến chia tay, Vương Nhất Bác thường xuyên mơ tới cảnh cậu cùng Tiêu Chiến vẫn ở bên nhau. Kết quả mỗi lần tỉnh, lại phát hiện nó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, hóa ra khi tỉnh, mới là ác mộng của cậu.
- Đừng sợ Nhất Bác, mơ đều trái với thật.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng vỗ lưng Vương Nhất Bác, ôn nhu dỗ cậu.
Một lát sau, Vương Nhất Bác hình như dần dần bình phục, Tiêu Chiến vừa mới chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-neu-tieu-chien-xuyen-khong-den-5-nam-sau/541844/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.