Vào buổi hẹn hò bất ngờ lúc 8 giờ sáng hôm nay, cảnh sát Vương và bác sĩ Tiêu chọn nép mình vào một quán ăn sáng quen thuộc của cả hai, cùng thưởng thức hương vị xưa cũ của thành phố. Dù sao hai người đã lâu không gặp nhau, cũng lâu rồi không đến tiệm ăn sáng nổi danh toàn thành phố H đều biết này.
Khi gần tốt nghiệp, Vương Nhất Bác vốn đã sang thành phố khác học từ sớm, căn bản không biết được những quán ăn cũ bao thầu một ngày ba bữa cho người dân thành phố như thế này. Vì vậy, việc tìm những quán ăn ngon đã trở thành nội dung hẹn hò chủ yếu khi ấy giữa hai người. Mỗi lần nghỉ phép trở về thành phố H, bác sĩ Tiêu đều như hướng dẫn viên du lịch nhỏ, dẫn cảnh sát Vương đi dạo khắp nơi. Vương Nhất Bác thật ra không kén ăn, chỉ cần là đồ ăn chín không quá chua đều có thể bỏ vào miệng. Chỉ duy nhất khó tính với trái cây: bất kì trái cây nào có vị thối rữa đều không thể chấp nhận.
"Trái cây nào lại có vị thối rữa?!"
"Mấy loại quả ngoại trừ táo, bưởi với dưa hấu."
Vương Nhất Bác khi đó vừa ngậm một miệng thức ăn, vừa mơ hồ trả lời.
Tiêu Chiến còn nhớ bản thân nghe xong phát ngôn kinh thiên động địa đó của hắn, đầu óc lập tức ong ong lên. Tuyết lê, nho, xoài đã làm gì sai? Tự nhiên bị Vương Nhất Bác cưỡng ép xếp vào hàng ngũ "trái cây có vị thối rữa".
Khi Vương Nhất Bác lần đầu tiên theo Tiêu Chiến đến quán ăn cũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-mot-doi-tram-me/229678/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.