Lúc Tiêu Chiến lái xe về nhà, Vương Nhất Bác đã thu dọn xong hành lý rời đi. Khi nãy trong điện thoại, anh quên hỏi đối phương sẽ đi bao lâu. Thật ra, anh cũng không định hỏi câu này, vì vậy bây giờ mới thảm đến mức phải dựa vào số lượng quần áo còn lại trong tủ để đoán xem người kia đi dài ngày hay ngắn ngày.
Mở hai cánh cửa tủ, bên trái của Tiêu Chiến, bên phải của Vương Nhất Bác. Trên móc treo vẫn còn nhiều quần áo theo mùa, Tiêu Chiến đoán có lẽ do hắn vội mua vé máy bay, ngay cả hành lý kí gửi cũng không có nên không mang theo nhiều đồ.
Tiêu Chiến có chút nản lòng khi nhận ra bản thân đang dùng cách quanh co mà vụng về để "thăm dò" đối phương. Nhưng thói quen nhỏ này tựa như "bệnh nghề nghiệp" vậy, trong thời gian ngắn e rằng khó mà bỏ được.
Một ngày sau khi Vương Nhất Bác đến Luân Đôn nhận giải, Tiêu Chiến một mình trở về Trùng Khánh.
Từ lúc máy bay đáp xuống đến khi bắt taxi ở Trùng Khánh, Tiêu Chiến cảm thấy hẳn là mình sẽ đến nơi trước Vương Nhất Bác. Sự thật đúng là như vậy.
====
Bất kể là ngày nghỉ hay ngày làm việc bình thường, Trùng Khánh luôn là một thành phố được du khách đặc biệt ưu ái. Tiêu Chiến vừa đáp xuống, cất hành lý ở khách sạn đã nhận ra được sự đông đúc xung quanh.
Anh cầm theo thẻ phòng và điện thoại ra khỏi cửa, ở ven đường tùy tiện tìm một quán nước nào đó mua ly cà phê tiêu chuẩn nhất, giúp mình xua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-minh-hon-am-luyen/775399/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.