Dù Tiêu Chiến xuống xe trước nhưng hai người vẫn cùng đi thang máy, một trước một sau vào nhà. Không khí tốt đẹp khi nãy ở nhà hàng không còn tiếp tục ở đây nữa, sự im lặng càng thêm nghiêm trọng, không ai lên tiếng phá vỡ trước.
Tiêu Chiến vào cửa đổi giày, sau đó đến phòng bếp uống nước. Vương Nhất Bác theo sau thấy móc khóa hình cún con anh tiện tay ném lên tủ giày, suy nghĩ một chút quyết định treo lên hộ anh rồi mới theo vào bếp.
Hắn đứng trước bàn, cẩn thận quan sát sắc mặt của Tiêu Chiến, không phát hiện có gì bất thường liền lên tiếng hỏi: "Anh khó chịu chỗ nào? Say xe à?"
Uống xong một ly nước ấm, Tiêu Chiến mới bình tĩnh lại một chút, sự tức giận khi nãy kích động xuống xe cũng tan mất, bây giờ lại cảm thấy bản thân chuyện bé xé ra to, thuận miệng trả lời: "Chắc vậy."
Vương Nhất Bác nghe anh trả lời, vào phòng khách tìm hộp thuốc say xe đặt xuống cạnh ly nước, nhắc nhở anh: "Khó chịu thì mau uống thuốc. Đúng rồi, em đã bảo trợ lý đến đại lý ô tô mua xe, sau này anh không cần đưa em đi làm nữa, có thể ngủ thêm một chút."
Thật ra, chuyện này hắn đã suy nghĩ rất lâu, từ trước khi đi công tác New Zealand cơ. Công ty của hắn và Tiêu Chiến ngược đường, nếu mỗi ngày anh đưa đón hắn sẽ lãng phí mười mấy phút trên đường, những hôm kẹt xe sẽ càng tốn thời gian hơn. Lâu ngày, hắn cũng cảm thấy hơi khó xử.
Ý nghĩa tự cho là thỏa đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-minh-hon-am-luyen/775396/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.