Lúc Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến không có tiễn hắn. Từ sân thượng đi xuống đã rất muộn, các phòng bệnh trên hành lang hầu hết đã tắt đèn. Anh nhẹ nhàng trở lại giường xếp nằm xuống, nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Không nghĩ được gì, trong đầu trống rỗng, nhưng cảm nhận được nội tâm bản thân đang rối như tơ vò, không tìm được cách tháo gỡ.
Dù sao cũng không ngủ được, sáng hôm sau Tiêu Chiến quyết định thức dậy sớm, chuẩn bị đi mua cơm cho ba Tiêu. Kết quả, anh phát hiện Vương Nhất Bác đã sớm xách theo cơm chờ trước cửa phòng bệnh.
"Sao Nhất Bác lại đến sớm vậy, để Chiến Chiến xuống lầu mua cũng được mà." Ba Tiêu rất vui khi thấy con rể đến.
Vương Nhất Bác đem từng món trong hộp giữ nhiệt đặt trên bàn, lại giúp ba Tiêu chỉnh lại gối dựa: "Hôm qua, Chiến Chiến nói với con cơm bệnh viện không hợp khẩu vị. Con nghĩ dù sao cũng thuận đường, sẵn tiện mua mang đến luôn. Cũng không biết ba thích ăn món nào nên mua mỗi thứ một ít."
Tiêu Chiến nhìn một bàn đầy ắp thức ăn, xoa xoa gáy đang đau nhức: "Em ăn sáng rồi?"
"Vẫn chưa, cùng ăn đi." Vương Nhất Bác đưa chén đũa cho anh.
Ba người ăn sáng, không khí xem như hòa hợp. Tiêu Chiến vẫn rất kiệm lời, thỉnh thoảng khi ba Tiêu nhắc đến mới đáp lại một hai câu, còn lại đa phần là Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến lau người cho ba Tiêu trong khi Vương Nhất Bác ra ngoài vứt rác. Lúc đang đắp chăn, mẹ Tiêu đã mang theo quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-minh-hon-am-luyen/252783/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.