Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác bị ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng ngủ đánh thức. Bên kia giường trống không, ngay cả dấu vết hằn xuống do có người nằm cũng không còn.
Tiêu Chiến đã thức dậy và rời khỏi phòng từ lâu. Hắn quay đầu nhìn về phía cửa sổ, anh trước khi đi dường như còn giúp hắn vén màn lên.
Tối qua về muộn, hắn vẫn chưa kịp quan sát kĩ trang trí của căn phòng. Hiện tại, mượn ánh nắng buổi sớm, quét mắt nhìn một vòng, khung cảnh so với trước khi hắn xuất ngoại không có gì khác nhau. Nếu phải nói rõ điểm khác biệt, có chăng là trong phòng không còn sự cứng ngắc của các thiết bị gia dụng, thay vào đó nhiều thêm hơi thở của Tiêu Chiến.
Trong phòng bếp, bữa sáng được giữ trong lồng giữ nhiệt đặt trên bàn, bên cạnh còn có giấy ghi chú của Tiêu Chiến.
Nét chữ thanh tú tựa như chủ nhân của nó, mang theo một loại ma lực không thể giải thích, khiến người vừa nhìn đã yêu thích.
Màu mực đen trên nền giấy ghi chú vàng, dán lên nắp hộp:
[Có chút việc ra ngoài một chuyến, bữa sáng nhớ ăn nhân lúc còn nóng, nếu có thể gọi taxi thì đừng tự mình lái xe.]
Bên cạnh giấy nhắn là chìa khóa xe hơi với móc khóa hình cún con xinh xắn, là phong cách thường thấy của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác mở lồng giữ nhiệt, là một bữa sáng truyền thống của Trung Quốc. Ở Luân Đôn quá lâu, hắn đã sớm quen với bánh mì sandwich và cà phê đen, giờ đây mới thật sự cảm nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-minh-hon-am-luyen/252774/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.