Chương trước
Chương sau
Ngày đầu yêu nhau, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Tiêu đi ăn tối rồi đưa nhóc về trường. Lúc này Tiêu Tiêu đang nằm gác chân trên giường ký túc xá nghịch điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng thỉnh thoảng sẽ lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, sau đó lại đảo mắt giữ nút thoại, nhẹ nhàng nói với bên kia:

"Được rồi! Chúc anh ngủ ngon, ngày mai chúng ta lại nói chuyện nhé, Đào Đào yêu anh. "

Nói xong liền nhanh chóng ném điện thoại sang một bên, tự mình chán ghét đến mức nổi da gà, huống chi là Phương Dã, người ở cùng ký túc xá với nhóc.

Y nhặt một gói khăn giấy ném lên giường Tiêu Tiêu, động tác cực kì thô lỗ:

"Nửa đêm rồi Đào Đào vẫn làm việc sao?"

"Đừng lo lắng thừa thãi!" Tiêu Tiêu ném khăn giấy lại, Phương Dã lè lưỡi làm mặt quỷ.

"Ai thèm quan tâm cậu, nếu như cậu bị bắt, tôi kiểu gì cũng vạch tội cậu đầu tiên!"

Phương Dã đã nói mấy điều này không dưới một trăm lần, nhưng y chưa bao giờ làm thật. Tiêu Tiêu biết y miệng cứng lòng mềm, vậy nên lần nào cũng mặc người nói thỏa thích. Nhưng tối nay Tiêu Tiêu thực sự không có tâm trạng cãi nhau với y, bởi vì đúng như Phương Dã đã nói, lần này thì " Đào Đào" bị tóm thật rồi.

Hồi tối lúc Vương Nhất Bác tìm tới cổng Đại học A, Tiêu Tiêu đã sợ hãi đến mức đầu óc trống rỗng, thậm chí còn không nói được lời nào, cũng may là vẻ mặt ngây thơ lừa người rất tốt. Thoạt trông cực kỳ ngớ ngẩn nhưng Vương Nhất Bác không hề mảy may nghi ngờ, thực sự cho rằng có người khác đã lấy trộm ảnh của Tiêu Tiêu.

Để trót lọt mà không phải bồi thường tiền, Tiêu Tiêu đã nhập vai như thật, trong lòng tự nhủ xui xẻo xui xẻo 1800 lần.

Phương Dã chơi điện tử xong, nằm thẳng cẳng xuống giường, gập máy tính lại, y xoay người ôm lấy lưng ghế bên cạnh, ngửa cổ hỏi Tiêu Tiêu:

"Tiêu Tiêu, cậu còn nợ bao nhiêu tiền nữa?"

Nhóc nhắm mắt lại, dãy số đó không cần nghĩ tới cũng có thể báo ra:

"Một triệu ba trăm tám mươi lăm nghìn chín trăm tệ. Vậy...ông chủ Phương có muốn giúp tôi trả nợ không? "

Phương Dã chạm vào túi quần phẳng lì của mình, thành thật nói: " Tôi có thể giúp cậu trả một phần nhỏ."

Tiêu Tiêu hưng phấn: "385,900 tệ?"

Phương Dã lắc đầu sửa lại:" 900 tệ còn có khả năng." Chán không buồn nói, Tiêu Tiêu cạn lời.

Y vịn tay ghế đứng dậy, cầm một miếng bánh mì đút vào miệng, đi đến bên giường cậu bạn nhỏ, tò mò hỏi:

"Tiêu Tiêu, cậu muốn làm gì nhất sau khi trả hết nợ?"

"Tôi sẽ đi kiếm tiền." Tiêu Tiêu vừa nói vừa xoa bụng, "Như thế sẽ không phải chịu đói nữa."

Cảm giác đói bụng thật sự quá khó chịu. Hồi năm nhất đại học, Tiêu Tiêu không một xu dính túi, ăn chẳng đủ bữa, ngày nào mắt cũng lim dim vì đói, chỉ biết mải mê đọc sách giáo khoa, tham lam mà ngấu nghiến mấy trang giấy lạnh, và Tiêu Tiêu nhỏ gần như đã ăn luôn sách vở nếu không bị Phương Dã trông thấy.

Tiêu Tiêu nhịp nhàng gõ ngón tay trên bụng, nếu như có thể, nhóc sẽ không bao giờ muốn bị đói trong đời.

Ước mơ của Tiêu Tiêu trong sáng hơn ai hết, chỉ cần giàu có, đủ ăn là được rồi.

Phương Dã suýt tưởng rằng Tiêu Tiêu là một kẻ ham tiền sau khi nghe nửa câu đầu tiền, nhưng sau khi nghe nhóc nói rằng nếu có tiền sẽ không phải nhịn đói nữa, y đã nuốt nước bọt, âm thầm thu lại ý nghĩ lúc trước.

Những ngày khó khăn nhất với Tiêu Tiêu đều do Phương Dã bên cạnh trông chừng, có một thời gian Tiêu Tiêu không dám đến căng tin vì hết tiền, nếu không có y phát hiện kịp thời, chắt chút tiền túi ra hỗ trợ cho cậu nhóc, có khi Tiêu Tiêu đã chết đói trong kí túc xá.

Phương Dã có thể độc mồm độc miệng nhưng trái tim thực ra rất mềm yếu, mỗi khi nhớ tới việc mình phát hiện ra Tiêu Tiêu bị bỏ đói trong thời điểm khá muộn màng, y lại cảm thấy khó chịu và tội lỗi. Bánh mì trong miệng cũng không còn thơm nữa, y chỉ cắn một miếng đã bón cho Tiêu Tiêu ăn, sau đó xoay người đi rửa tay. Trái tim Tiêu Tiêu rộng hơn cả bầu trời, rốt cuộc còn có rắc rối nào nặng nề hơn món nợ bạc triệu khi vừa mới lớn?

Nhưng niềm vui với bé con cũng rất đơn giản, giờ phút này chỉ cần no bụng là mãn nguyện lắm rồi. Tiêu Tiêu lấy bánh mì ra chia làm ba phần, ngồi trên giường rung chân, kêu Phương Dã mở hộp sữa cho mình uống. Nhóc vừa cắn ống hút sữa, vừa lướt điện thoại vừa uống, lướt từ " Tên ngốc số 1"..."Tên ngốc số 2"...đến "Tên ngốc số 23". Tiêu Tiêu đổi biệt danh của "Tên ngốc số 23" thành " Bạn trai ngốc", đánh thêm một dấu sao lấp lánh, cài lên đó ảnh selfie của Vương Nhất Bác.

Sau khi chụp hình tự sướng đang uống sữa kèm theo tin nhắn thông báo sắp đi ngủ, Tiêu Tiêu nhận được lời chúc ngủ ngon từ đối phương, nhóc vuốt tay tắt máy, ngơ ngác nhìn cái bóng phản chiếu trên màn hình điện thoại tối đen.

Bóng tối đóng băng mọi thứ.

Tiêu Tiêu nghĩ, nếu mọi người đều rộng lượng như bạn trai ngốc, thì nợ của nhóc đã trả hết từ lâu rồi, bản thân cũng đâu cần tiếp tục làm loại lừa gạt này nữa.

Một cách vay tiền của kẻ ngốc, không quá tệ nhưng cũng không quá tốt.

Còn nữa, nếu biết Vương Nhất Bác tên ngốc này tìm đến cửa nhà mình, Tiêu Tiêu đã không block anh ta sớm như vậy, đáng ra nhóc nên tham ô thêm chút tiền, khiến cho hắn hao tài tốn của thêm chút nữa, ai ngờ bây giờ lại có thêm một anh bạn trai trên trời rơi xuống, chẳng biết có ảnh hưởng gì đến "công việc hàng ngày" của Tiêu Tiêu không.

Ngày đầu tiên của mối tình đầu, Tiêu Tiêu rất đa sầu đa cảm, điều an ủi duy nhất là người bạn trai ngốc nghếch này khá đẹp trai. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tiêu Tiêu cảm thấy yêu đương cũng chẳng khác gì mọi khi, chỉ có điều lần tới sẽ có người trả tiền ăn cho nhóc.

Tiêu Tiêu không quan tâm đến câu chuyện tình đột ngột đó, vì vậy ngay ngày hôm sau, nhóc thậm chí đã quên béng mắt rằng mình có bạn trai, theo một cách cực kì vi diệu.

Sau khi dậy sớm tắm rửa như thường lệ, Tiêu Tiêu định bụng xông vào nhà ăn túm lấy một cái bánh bao nhân thịt lớn vỏ mỏng, một đồng một cái, đầu tóc ngố tàu đung đưa, vẻ mặt hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, tuy nhiên ánh mắt vẫn chăm chú nhìn thẳng về phía trước, giống hệt như khi nhóc tranh mua khoai lang ngoài cổng trường. Đối tượng đồ ăn bị khóa chặt, vây hãm, mỗi tội hơi thiếu tính răn đe.

Tiêu Tiêu bị ám ảnh bởi những chiếc bánh bao nhân thịt bự trong căng tin đến nỗi không để ý đến người bạn trai ngốc đang đợi mình ở cửa ký túc. Nhóc phi qua người Vương Nhất Bác chuẩn bị xông vào trận chiến tranh giành đồ ăn, vẻ mặt tươi cười như Jack trong trò mèo vờn chuột, hai nắm tay nhỏ bé siết chặt, hùng hổ đi về phía trước.

Vương Nhất Bác đứng đợi mười lăm phút ở cửa ký túc xá, không khỏi tức giận khi thấy bé con bơ mình, liền lấy đôi chân dài cố ý ngăn người lại.

Ai ngờ Tiêu Tiêu còn không thèm nhìn hắn, thấy đường bị tắc, liền vèo một cái đi vòng qua.

"Em vẫn chưa thấy anh à?" Vương Nhất Bác nắm lấy cánh tay của Tiêu Tiêu một cách ngốc ngếch.

Tiêu Tiêu cau mày ngước nhìn hắn, câu hỏi "Anh là ai?" đã bị chiếc túi mà Vương Nhất Bác đang mang theo chặn lại. Chiếc túi này! Ái chà, nó đến từ tiệm bánh yêu thích của Tiêu Tiêu."

Đôi mắt to sáng lên mấy độ, Tiêu Tiêu mất một lúc mới nhớ ra người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mặt chính là anh người yêu mình vừa mới hẹn hò ngày hôm qua.

Bạn bè?

Hay người bạn trai ngốc nghếch bị chính mình lừa dối?

Tiêu Tiêu liếm môi, rõ ràng toàn thân tràn đầy mong đợi, nhưng lại cố ý chỉ vào túi trong tay Vương Nhất Bác hỏi: "Đây là cái gì?"

"Bữa sáng." Vương Nhất Bác nâng cái túi trong tay đưa cho Tiêu Tiêu, nói đây là đồ ăn hắn nhờ tài xế mua ở tiệm bánh hồi sáng sớm, hỏi bé con có muốn đi ăn với mình không.

Tiêu Tiêu trong lòng than thở, "Đồ ngốc! Không nên làm những điều này đâu", nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu như củ tỏi, ngoan ngoãn đồng ý.

Vương Nhất Bác hài lòng nói " Ngoan lắm", sau đó tự nhiên ôm Tiêu Tiêu đi về hướng xe đậu, cao giọng bảo rằng trời đang rất lạnh, bé con hãy lên xe từ từ mà ăn, sau đó hẵng vào lớp. Một lúc sau Tiêu Tiêu muốn chia đôi bánh để rời đi, nhóc nắm lấy vạt áo Vương Nhất Bác lắc lắc, nghiêm túc báo cáo mình cần lên lớp kẻo muộn mất thôi.

Nụ cười trên mặt Vương Nhất Bác giống hệt như kẻ si tình bị mê hoặc, nhưng trong đầu lại hiếm khi sáng suốt, độc đoán ôm chặt Tiêu Tiêu bước đi, ánh mắt luôn dính chặt lên mặt người yêu nhỏ bất kể hoàn cảnh, yết hầu dâng lên cuộn xuống một cách thèm thuồng, trầm giọng thì thầm bên tai Tiêu Tiêu- người đang miễn cưỡng đi cùng hắn:

"Ô, tiểu lừa gat, tôi đã kiểm tra hết rồi đấy."

Bạn trai ngốc rốt cuộc đã kiểm tra những gì?

Tim Tiêu Tiêu chợt thắt lại, cả đám sâu buồn ngủ bay vèo hết, nhóc còn tưởng rằng Vương Nhất Bác đã phát hiện ra Tiêu Tiêu chính là Đào Đào gạt mình 200.000 tệ.

Tình yêu giả dối bị phơi bày rồi sao?

Tiêu Tiêu cắn chặt môi dưới, nhanh chóng nghĩ đến việc nên trả nợ hay là lừa gạt, nhưng nhóc đã tiêu hết 200.000 tệ để trả nợ, hiện tại một đồng cũng không còn, chỉ có thể đáng thương chớp mắt mà nói với Vương Nhất Bác: "Em xin lỗi."

Ba từ đơn giản thôi đã đủ đánh bom oanh tạc thế giới nội tâm của Vương Nhất Bác, một mảnh trái tim hắn như sụp đổ, Vương Nhất Bác cố kiềm lại dòng cảm xúc dâng trào để mờ cửa cho Tiêu Tiêu, đón bé con vào lòng.

Tiêu Tiêu rất ngoan ngoãn, ngay khi cửa xe đóng lại, điều chờ đợi nhóc không phải là sự thẩm vấn lạnh lùng, mà là vòng tay ấm áp mạnh mẽ của Vương Nhất Bác. Hắn vùi đầu vào vai Tiêu Tiêu, hít một hơi thật sâu, bé con sợ đến mức không dám nhúc nhích, nhưng càng nghe lời thì Vương Nhất Bác càng thích, lòng bàn tay chạy dọc từ lưng ra phía sau cổ, ngón tay mơ hồ xoa xoa cái cổ mẫn cảm của Tiêu Tiêu, khiến nhóc nghiêng đầu thầm kêu ngứa.

Vương Nhất Bác bật cười, ghé vào tai Tiêu Tiêu nói nhỏ: "Nhớ nhé, lần sau đừng có nói dối anh."

Tiêu Tiêu sợ đến mức sắp khóc, rung người nói lần sau không dám nữa, bộ dạng đáng thương như thỏ nhỏ đã thỏa mãn mọi ảo tưởng của Vương Nhất Bác về Đào Đào. Hắn thật sự nghĩ mình đã dọa bé con sợ hãi, lần sau nền kiềm chế chút dục vọng khó phát tiết lại một chút thì hơn.

"Thôi nào, đừng sợ nữa, chỉ là caca vừa mới kiểm tra thời khóa biểu của em thôi, không có việc gì hết."

"À? Vừa mới... kiểm tra thời khóa biểu?"

"Chà, hẹn hò là như vậy đấy. Caca là bạn trai của em mà, nên anh phải nắm được thời gian biểu của người yêu chứ. Anh đã xem lịch rồi, hôm nay em không có ca học sáng, nên cứ từ từ mà ăn đi, sau đó hãy vào lớp, bé con đừng lo lắng gì nữa nha."

Tiêu Tiêu- người sống sót sau thảm họa hụt, nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, hóa ra Vương Nhất Bác không có ý lừa mình, vì trước đó nhóc đã nói rằng hôm nay sẽ đến lớp muộn.

Tiêu Tiêu thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó vừa nghĩ tới đã tức giận đẩy Vương Nhất Bác ra, túm lấy túi đồ ăn trên tay Vương Nhất Bác, ngoạm một cái thật to. Ăn từng miếng thật lớn.

Hai má phồng lên như con chuột lang nhỏ, nhóc mơ hồ giải thích với Vương Nhất Bác: "Hôm nay không có tiết học buổi sáng, nhưng có một bài kiểm tra, cho nên em phải đi chuẩn bị trước."

"Caca có phải trách nhầm bé con rồi không?" Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Tiêu ăn ngon như vậy cũng muốn ăn theo, ánh mắt dừng lại trên vụn bánh mì nơi khóe miệng Tiêu Tiêu.

Nhóc chu cái miệng nhỏ nhắn kêu Vương Nhất Bác rằng hắn quả thực trách mình lầm rồi, sau đó lại phản bác:

"Em không phải bé con nữa!"

Vương Nhất Bác bị cuốn theo âm thanh ngọt ngào, càng ngày càng đến gần Tiêu Tiêu, nhìn chằm chằm vào đôi môi ngon lành của người yêu nhỏ, lơ đễnh thừa nhận tội lỗi:

" Caca sai rồi, Tiêu Tiêu muốn bồi thường gì bây giờ?"

Vừa định chạm vào đôi má căng phồng mềm mại, cái miệng muốn hôn của Vương Nhất Bác đã bị nhét vào một mẩu bánh mì lớn, đôi mày thanh tú kia hơi nhướng lên, biểu hiện vô cùng gian xảo, nhưng lại dễ thương đến nỗi tim phổi hắn mềm xèo thành vũng nước.

Bé con chớp mắt với Vương Nhất Bác và nói rằng em muốn đền bù 520 tệ, Vương đại không ngờ bạn trai nhỏ lại dễ dỗ như vậy, vì vậy hắn đồng ý ngay mà không cần nghĩ ngợi, trực tiếp chuyển cho Tiêu Tiêu 52.000 tệ.

Tiêu Tiêu hoan hỉ đếm số không trên điện thoại di động, và quyết định hỏi người bạn trai ngốc nghếch của mình thêm một số 0 nữa vào lần sau ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.