"Chia tay thì chia tay, nhưng chúng ta cùng nhau ăn một bữa cuối cùng nhé, được không?" Vương Nhất Bác ngăn lại Tiêu Tiêu đang chuẩn bị rời đi, sợ lời nói của mình nhạt quá, sốt sắng nắm lấy bàn tay sắp mở cửa xe.
"Ăn xong anh đưa em về, được không?"
Vương Nhất Bác ôn nhu cầu xin, lại giống như sư tử giương nanh múa vuốt, dáng vẻ uy nghiêm xen lẫn đôi mắt đáng thương khôn tả. Hắn cẩn thận vỗ nhẹ lên đầu con thỏ nhỏ khó lường, để Tiêu Tiêu thấy được sự chân thành của hắn mà dịu dàng hơn một chút.
Vương Nhất Bác không có nhiều tự tin, hắn chỉ muốn ở bên cạnh Tiêu Tiêu thêm một lúc nữa, cho dù chỉ là giờ ăn tối ít ỏi.
Trong xe im lặng hồi lâu, Tiêu Tiêu quay lưng về phía Vương Nhất Bác, đặt ngón tay lên nắm cửa hơi hé, cắn chặt môi dưới, đóng sầm cửa lại trước khi Vương Nhất Bác định bỏ cuộc.
Bé con ngồi thẳng lưng ngồi trở lại ghế lái phụ, thắt dây an toàn, đặt hai tay lên đầu gối, Tiêu Tiêu nhìn phía trước, ngoan ngoãn cùng Vương Nhất Bác xác nhận:
"Sau bữa tối anh phải đưa em về."
"Ừm, nhất định." Vương Nhất Bác lặp lại lời nói mấy lần với tâm trạng thấp thỏm.
Tiêu Tiêu lén lút liếc nhìn Vương Nhất Bác, thấy mặt đối phương có chút đỏ lên, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, phồng má thở ra một hơi, giả vờ thoải mái nói với Vương Nhất Bác:
" Em muốn ăn đồ Nhật. "
Dù sao đây là lần cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-mao-danh/3119306/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.