Chương trước
Chương sau
Vương Nhất Bác tìm thấy Tiêu Tiêu bé nhỏ đang buồn bã đứng ở cổng phụ.

Ký túc xá đóng cửa lúc 10 giờ 30 phút, bây giờ mới10 giờ mười mấy phút, nhưng lúc này bé con chạy ra nói với Vương Nhất Bác là ký túc xá đã đóng mất rồi, đương nhiên hắn đoán được đứa trẻ này hiện tại tâm tính thất thường.

Thực ra cũng không phải tức giận vì Vương Nhất Bác đưa về muộn, có lẽ Tiêu Tiêu chỉ muốn tìm người trút giận, hoặc muốn làm nũng, cho nên Vương Nhất Bác cố ý chừa lại một đoạn đường nhỏ, để cho bé con một cơ hội tự mình lựa chọn.

Nếu Tiêu Tiêu không muốn đến gặp Vương Nhất Bác, hoặc chọn quay người bỏ đi, Vương Nhất Bác hẳn đã không nhận được cuộc gọi đó.

Nhưng bây giờ Tiêu Tiêu đang tiến về phía mình, trước sau gì cũng không quan trọng, Vương Nhất Bác chỉ biết hiện tại bé con của mình rất cần hắn, hắn can tâm tình nguyện làm chỗ dựa cho Tiêu Tiêu.

Đêm nay thật sự quá dài, người bạn nhỏ đã đưa ra đề nghị chia tay, nhưng cuối cùng cũng không cưỡng lại được tình cảm ấm áp của Vương Nhất Bác mà đồng ý theo hắn về nhà. Về phần bản thân Vương Nhất Bác, tuy rằng chưa hết hoang mang sau một ngày hẹn hò thất thường như tàu lượn, nhưng lúc này hắn là thật lòng vui vẻ.

Nếu là người khác, Vương Nhất Bác có khả năng sẽ nghĩ đối phương chơi trò lạt mềm buộc chặt, nhưng bên kia lại là Tiêu Tiêu, người mà hắn thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, cho nên Vương Nhất Bác sẵn sàng cho thêm một chút bao dung cùng đặc quyền bí mật.

Vì vậy hắn cũng không hỏi thêm gì, chỉ nắm lấy đôi tay rét cóng của bé con, cho vào túi áo để sưởi ấm, sau đó duỗi tay ôm bé vào lòng, dắt bạn trai nhỏ chầm chậm đi về phía lề đường, nơi chiếc xe đang đậu.

Ngồi trong xe, thân thể run rẩy vì lạnh đã được sưởi ấm vừa đủ, Vương Nhất Bác siết chặt mu bàn tay mềm mại của Tiêu Tiêu, nhìn bé con đang tận lực chu môi, có chút tức giận liếc mình vài cái, hắn không nhịn được cười, hỏi:. Đam Mỹ Sắc

"Đói bụng không? Caca đưa em đi ăn tối nhé?"

Tiêu Tiêu khịt mũi, gật gật đầu, hếch mặt ngạo nghễ đồng ý.

Chỉ cần Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Tiêu, tâm trạng liền tươi như hoa buổi sớm, nụ cười trên môi vô cùng lộ liễu thoải mái, ngón tay cố ý gãi lên cái cằm vểnh lên của bé con vài lần, giống như sờ con mèo con mềm mại, càn quấy mấy lượt, hắn bị Tiêu Tiêu tức giận vỗ cho một phát mặt vẫn hí ha hí hửng, còn hỏi xem bé con muốn ăn gì.

Tiêu Tiêu nói cứ tùy tiện mà chọn, vì vậy Vương Nhất Bác quyết định đặt thức ăn sẵn, về đến nhà vừa vặn có đồ ăn.

Câu nói " Đông phú Tây quý" ở thành phố này, không phải không có căn cứ, nhóm nhà giàu mới nổi sống ở tân thành phía đông, cùng những người ngoại tỉnh đến lập nghiệp đang phất lên như diều gặp gió, họ đã và đang mở ra một kỉ nguyên hào nhoáng cho chính mình.

Tuy nhiên, không giống như sự thịnh và vượng giàu có ở phía đông, phía tây thành phố càng giống một bảo tàng bí ẩn của những nhà quý tộc. Sự phồn hoa của phía đông là nơi mà sinh viên nghèo có thể ngồi tàu điện ngầm đi mọi lúc mọi nơi, nhưng ở phía tây này lại khác, có những quy chuẩn ngầm mà người mới đến thành phố vài nằm cũng chưa thực hiểu rõ. Với vẻ ngoài không mấy phô trương, không ai nghĩ rằng giá đất phía Tây so với phía đông có thể cao gấp hơn cả chục lần.

Trường Đại học A tình cờ nằm cờ ngay phía tây bắc thành phố, cách biệt thự của Vương Nhất Bác chỉ nửa giờ lái xe. Khi hai người vừa về đến cửa đã có một nhân viên giao hàng trang phục chỉnh tề đợi sẵn, anh ta đợi Vương Nhất Bác xuống xe rồi mới cẩn thận giao đồ ăn cho, xong xuôi rồi sau đó rời đi.

Vương Nhất Bác một tay xách đồ, tay kia lấy dấu vân tay mở khóa cửa, Tiêu Tiêu đứng nhìn hắn loay hoay hồi lâu, sốt ruột muốn hỏi xem thế nào thì Vương Nhất Bác đột nhiên nắm lấy cánh cửa, cầm lòng bàn tay Tiêu Tiêu ấn lên, đến lúc Tiêu Tiêu kịp phản ứng, hắn đã nhập xong dấu vân tay của bé con. Khóa cửa được xác định và bật mở tự động.

" Xíu nữa anh sẽ gửi cho em địa chỉ nhà, em phải ghi nhớ cho kĩ, mặc dù chỗ này ở hơi xa trung tâm, nhưng khi anh không có ở đây, em có thể nhờ người lái xe đưa đón, còn nếu em muốn đi taxi cũng có thể bảo người ta thu xếp hộ.

" Tên của anh hữu dụng lắm, em có thể hãnh diện mà nói ra. "

Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Tiêu, người đang mơ màng như ở trong sương mù, về nhà đóng cửa lại, cởi giày lấy trong tủ giày ra một đôi dép thỏ bông, dễ thương nhưng không quá nữ tính, quan trọng nhất là còn mới tinh.

Tiêu Tiêu thấy Vương Nhất Bác đang cúi xuống định giúp mình thay giày, liền nhanh chóng đạp chân, cởi giày, xỏ chân vào đôi dép thỏ bông mà Vương Nhất Bác chuẩn bị, sau đó mặt đỏ bừng bước về phía trước.

Đi tham quan một vòng ngôi nhà trang hoàng lộng lẫy, để giảm bớt sự ngượng ngùng vừa rồi, Tiêu Tiêu giống như một con bướm bay lượn lang thang, đi đây đi đó, trò mắt ngắm nhìn, hết lơ đãng lại đến tò mò, cuối cùng thản nhiên hỏi Vương Nhất Bác một câu:

"Phòng trò chơi của anh ở đâu? Cho em xem với! "

Câu hỏi như thể giáng xuống một đòn nặng nề, khiến bàn tay cầm hộp cơm của Vương Nhất Bác run lên.

Vương Nhất Bác vẫn giữ nguyên động tác mở hộp cơm, mi mắt khẽ nhướng nhìn đứa nhỏ đang đi lại trong phòng khách, sau khi suy nghĩ một chút, trong nháy mắt hiện lên một tia u ám.

Phòng trò chơi là một lâu đài bí mật được Vương Nhất Bác xây dựng cẩn thận. Đó là căn cứ hạnh phúc của chính hắn. Vương Nhất Bác chưa bao giờ có ý định nói với ai rằng mình có một phòng trò chơi dành riêng để chơi các món giải trí, thậm chí Trần Vũ cũng là do vô tình tự mình tìm ra.

Nhưng Vương Nhất Bác đã nói với Đào Đào về phòng trò chơi, để mời cậu ta đến nhà của mình, Vương Nhất Bác chỉ có thể dùng phòng trò chơi hấp dẫn dụ dỗ Đào Đào.

Nhưng hắn chỉ nói với Đào Đào, còn về phần Tiêu Tiêu, Vương Nhất Bác chưa có thời gian để kể.

Trước khi đợi câu trả lời của Vương Nhất Bác, tiểu lừa gạt chưa biết mình đã để lộ sơ hở, nhóc đảo mắt nhìn quanh, thấy Vương Nhất Bác đang đứng đằng sau, Tiêu Tiêu quay lại, chớp chớp mi hỏi hắn tại sao anh không nói gì.

Khi bé con nhìn mình, Vương Nhất Bác đã kịp thu liễm lại toàn bộ cảm xúc nơi đáy mắt, hắn gọi Tiêu Tiêu lại và bảo rằng bọn họ sẽ đi chơi sau bữa tối, Tiêu Tiêu nói được, bé con ngoan ngoãn bước đến bàn ngồi xuống, hoàn thành bữa tối chỉ sau vài miếng nhỏ.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Tiêu mệt mỏi ngáp dài, mới ngỏ ý bảo hay bây giờ em đi ngủ trước đi, phòng game ngày mai hãy thu xếp tới sau.

Tiêu Tiêu thật sự rất buồn ngủ, có chút bối rối dụi dụi mắt, sau đó bị Vương Nhất Bác đưa vào phòng tắm rửa sạch sẽ, tắm xong rồi dẫn đến phòng ngủ.

Ngay cả khi có hệ thống sưởi sàn và điều hòa nhiệt độ liên tục 24/24, một căn phòng ít người vẫn khiến người ta cảm thấy hơi lạnh lẽo, họ nghĩ rằng hẳn là phải thiếu sót điều gì.

Nhưng Tiêu Tiêu buồn ngủ đến mức mí mắt nặng trĩu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngay khi vừa ngả mình, bé con nhớ lại kí ức hỗn loạn trước khi bước vào giấc mơ, trước đây Vương Nhất Bác sẽ tặng Tiêu Tiêu một nụ hôn, nói chúc ngủ ngon trước khi tiễn bạn trai nhỏ vào mỗi tối.

Nhưng khi Vương Nhất Bác ở bên cạnh Tiêu Tiêu vừa rồi, không những không hôn chúc ngủ ngon, mà hắn còn chẳng thèm hồi đáp câu chúc ngủ ngon của bé con nữa.

Tiêu Tiêu không ngừng nhớ lại sự thờ ơ của Vương Nhất Bác trong giấc mơ của chính mình.

.................

Trans/Edit: Yisanse?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.