Lời tác giả: Chương này có chứa nội dung của một truyện khác của tôi, các bạn có thể bỏ qua không cần đọc (phần trong ngoặc vuông bên dưới).
"Tiểu Bác? Gặp ác mộng à?"
Thiếu niên một tay đặt lên trán ngăn ánh đèn, một tay gắt gao nắm lấy điện thoại đặt giữa ngực. Một lúc lâu sau mới trả lời: "Vâng."
Người đang nói chuyện từ một nơi khác cười rộ lên, thanh âm xuyên qua đêm tối cùng khoảng cách, réo rắt, dịu dàng: "Không việc gì, đều là giả thôi."
"Nhưng mà em cứ thấy giống thật ấy, em mơ thấy anh..."
"Trong mơ còn có anh á?" Tiêu Chiến buông bút, vươn đầu ngón tay chọc chọc cái avatar màu đen trên màn hình. "Mơ thấy anh làm sao?"
"Em mơ thấy chúng ta cách một con đường, từ hai phía đi tới, anh mặc áo choàng đội mũ không nói một lời, mặt em cũng lạnh nhạt, như thể không nhận ra anh."
"Chúng ta dường như đều quên mất đối phương, chậm rãi đến gần rồi chậm rãi rời đi, cứ vậy bỏ lỡ nhau."
"Trong mơ em vừa đi ra xa đột nhiên quay đầu lại, thấy được bóng anh, gió thổi rơi mũ của anh xuống, sau đó em thấy anh tóc trắng đầy đầu."
"Em cứ thấy như là thật vậy." Giọng thiếu niên thậm chí còn có chút tủi thân, như thể trong thế giới song song chính mình đã vô tri vô giác bỏ lỡ một người quan trọng nhất.
"Không có việc gì, anh vĩnh viễn không quên bobo của anh, em cũng sẽ không quên anh."
["Việc này đã xong," nam tử tóc bạc tuấn mỹ lau khóe môi mình dính máu tươi, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-hien-gia-chi-ai/227632/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.