Sinh nhật 16 tuổi, Vương Nhất Bác nhận được quà là một chiếc ván trượt vô cùng hết sức rất chi là ngầu lòi. Lúc Tiêu Chiến mua ván, nhân viên cửa hàng hỏi anh một lô một lốc các câu hỏi kĩ thuật, anh chỉ trả lời bằng một nụ cười xán lạn: "Mấy cái đó tôi không hiểu gì hết, đẹp là được!"
Tiêu Chiến là phường nhan khống.
Ngũ Kim cảm giác hết sức buồn bực, chạy sau lưng lão đại hỏi: "Nhất Bác, cậu không phải không thích ván trượt sao? Bây giờ quả thực ván trượt cũng dính luôn vào chân rồi, lâu lắm còn không thấy cậu đi bộ ấy..."
Đương nhiên, Vương Nhất Bác thực sự thích quà sinh nhật của mình.
Thậm chí còn hơi thích quá.
Kì nghỉ hè không phải làm bài tập, từng ngày từng ngày oi bức, bình lặng trôi qua.
Tiêu lão sư một bên đi trợ giảng, một bên giáp lá cà chiến đấu với khách hàng bên A của công ty thiết kế. Rõ ràng bên A không dễ đối phó, thế nên Tiêu Chiến, tính cách vốn hiền hòa, ở nhà đã mấp mé nổi cơn điên.
Vương Nhất Bác chưa từng thấy mặt này của anh, đột nhiên nghe Tiêu Chiến chửi thề còn bị dọa suýt nhảy dựng. Kinh ngạc xong lại thấy hơi buồn cười, cậu đi đến trước bàn làm việc của người nọ. Tiêu Chiến dán trán lên bàn bảo trì vô cảm, Vương Nhất Bác duỗi tay nắm lấy chiếc cổ yếu ớt của anh: "Đừng nổi nóng."
Người này ngồi lâu, từ xương cổ đến eo đều mỏi, còn bị cận thị nhẹ, vẽ tranh nhất định trước tiên phải đeo kính. Từ đầu đến chân không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-hien-gia-chi-ai/227630/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.