Ngày trước bản thân hắn cũng ngồi xổm trước mặt của y, thu mình lại thành một quả bóng khẽ run run, thoạt nhìn thật nhỏ bé đáng thương.
Tưởng tượng ngày thường Thời Ảnh cũng như thế, bước chân lặng lẽ đi đến sau lưng hắn, dùng đôi bàn tay ấm áp che mắt hắn, ở bên tai hắn gọi hai tiếng "Nhị Lang."
Thế nhưng, tình này chưa hết, hồng y khoác trên vai người tối nay không phải là y.
Bàn tay cầm sáo bạch ngọc siết chặt thêm, hai tiếng "Nhị Lang" cuối cùng vẫn không nói ra.
Trăng lưỡi liềm quanh co treo trên bầu trời cô đơn, dưới ánh trăng tự mình tổn thương người.
May mắn thay gặp gỡ ngắn ngủi, sẽ không quá khó để quên.
"Nhị Lang, ngươi ngồi xổm ở đây làm gì?"
Thân Phi vội vã chạy tới, "A Lang, Tốn Sơn Công cùng Thất Nương bọn họ tìm ngươi muốn điên lên rồi."
Bách Lý Hoằng Nghị đem khỏa trân châu siết chặt lại, chậm rãi đứng lên, lúng túng kéo một lọn tóc cúi mặt xuống.
"Tìm ta? Hôn sự này từ đầu đến cuối đều là cha định đoạt, từ khi nào lại cần ta tham dự."
"Nhị Lang vẫn là nên đi chải tóc lại đi."
Thân Phi nhìn bộ dạng của Bách Lý Hoằng Nghị, thầm nghĩ A Lang như vậy nhất định sẽ bị quát lớn.
Trong yến hội, thúc phụ của Liễu Nhiên là Tốn Sơn Công tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, tuyệt không cho Bách Lý Diên một bộ mặt hòa nhã chút nào.
"Bách Lý Công, Thất Nương chính là ở trong lòng bàn tay ta mà lớn lên, nếu sau này ở phủ Bách Lý chịu nửa điểm ủy khuất, Liễu gia ta từ trên xuống dưới đều không thể ngồi yên."
Chính nhi tử của mình tự dưng biến mất, Bách Lý Diên cũng nỗi giận đùng đùng, trong lòng cũng không vui vẻ gì, tay lấy ly rượu ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
"Tốn Công Sơn cứ yên tâm, Thất Nương ở phủ Bách Lý nhất định sẽ không bị chịu ủy khuất dù chỉ một chút."
Thế nhân đều nói đêm xuân đáng giá nghìn vàng.
Bách Lý Hoằng Nghị ngồi ở bên giường, Liễu gia nương tử kia xấu hổ đến mức chui vào bên trong chăn chỉ để lộ ra đôi mắt chứa đầy tình cảm.
Bách Lý Hoằng Nghị đến hỉ phục cũng không cởi, tấm lưng ngay thẳng ngồi nghiêm chỉnh, không quá nửa phút.
"Nhị Lang"
Mị nhãn như tơ, cánh tay trắng nõn Thất Nương túm lấy một chút góc áo của Bách Lý Hoằng Nghị.
Bách Lý Hoằng Nghị bước ra khỏi giường, góc áo trong tay Thất Nương cũng trượt ra.
"Thất Nương, chắc hôm nay nàng cũng mệt rồi, ngủ sớm đi."
Dứt lời liền đi đến bàn thư án bên cạnh ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Ban đêm với tiếng gió xào xạc, tiếng sáo lạnh lẽo truyền vào hỉ phòng, ngâm nga trong hư không vừa buồn lại vừa uyển chuyển, đồng thời đánh thức sự minh tưởng không mục đích của Bách Lý Hoằng Nghị.
Tiếng sáo lượn lờ, câu đi hồn của thiếu niên, như oán như mộ, như khóc như than, than không xong với nỗi lòng, nói không xong với yêu đương say đắm.
Trong lòng vướng mắc không giải được, tiếng sáo cứ lởn vởn quanh quẩn trong tâm trí, nước mắt trong suốt theo hai má chậm rãi chảy xuống.
Theo tiếng sáo tìm kiếm, Bách Lý Hoằng Nghị đứng ở trước cửa, qua khe cửa có thể thấy lờ mờ người nọ áo khoác bạch y mái tóc đen.
Bách Lý Hoằng Nghị muốn tiến lên phía trước nhưng bị khựng lại, đẩy cánh cửa ra, sợ là y lại muốn bỏ chạy.
Tiếng sáo dần dần dừng lại, đối nhau cách cánh cửa cùng quên nhau, hắn và y đều đã lệ rơi đầy mặt.
Một người không dám tiến lên phía trước, một người lại muốn lui về phía sau.
Ai biết được, tân lang này vốn nên trăng tròn hoa thắm*, đối diện với cánh cửa trong bầu trời đêm đen lạnh lẽo, kể ra không biết có thể hiểu được trong đó có bao nhiêu li thương.
*Trăng tròn hoa thắm: Có một cuộc sống tươi đẹp và viên mãn.
"Nhị Lang! Nhị Lang!"
Liễu Nhiên hoảng sợ chạy tới, quần áo còn chưa mặc chỉnh tề, hai mắt rưng rưng.
"Cha....cha....đã chết."
"Đoang" một tiếng, Bách Lý Hoằng Nghị dường như nghe thấy tiếng cây sáo bạch ngọc của người nọ ở ngoài cửa rơi xuống đất.
Thời Ảnh nhìn theo bóng dáng bên trong cánh cửa dần dần biến mất, vội vàng nhặt cây sáo vừa mới lỡ tay làm rơi.
Nhị Lang, thực xin lỗi, ta cái gì cũng đều không giúp được cho chàng.
Bách Lý Hoằng Nghị xông vào trong phòng Bách Lý Diên, nhìn thấy cha của mình đôi mắt trợn tròn, ngực bị cái gì đó bén nhọn đâm thủng rồi rút ra, máu rỉ ra từ lỗ thủng.
"Cha! Cha!"
Bách Lý Hoằng Nghị cảm thấy trước mắt trắng bệch như có nhát dao đâm vào tim. Ánh mắt khô khốc, thân thể từng đợt run rẩy nhưng lại không thể rơi được nước mắt.
"Giao nhân!" Liễu Nhiên đột nhiên che ngực lớn tiếng nói:
"Cha là bị giao nhân hại chết, đâm thủng ngực cha chính là tay của giao nhân!"
Bách Lý Hoằng Nghị nghiêng đầu nhìn, hình dạng của miệng vết thương kia đúng là do móng vuốt của giao nhân.
Môi run lên vài cái, Bách Lý Hoằng Nghị thừa dịp Liễu Nhiên không chú ý, từ khe hở giữa hai móng tay rút ra một mảnh vảy, giấu trong tay áo.
Mảnh vảy kia, đường nét rõ ràng, màu bạc phiếm quang, phẩm loại cực kì cao hiếm.
Xem thứ vảy hiếm màu bạc kia, Bách Lý Hoằng Nghị chỉ gặp qua đúng một người là giao nhân - Thời Ảnh.
Khuôn mặt nhu trung mang mị ôn nhuận như ngọc tựa hồ tái hiện trước mắt.
Không, sẽ không, làm sao có thể là y.
??
Lời tác giả: Truyện này nên gọi là gì đây a, tôi đặt tên không hay, mọi người bình chọn đi《Đại Đường Truyền Thuyết Chi Giao Nhân Truyện》《Giao Châu Lệ》《Lạc Dương Giao》《Hộ Tâm Lân》. Mọi người chọn một cái, hoặc là giúp đặt một cái tên đi, truyện này còn ngày không tên tôi một ngày thật sự không nỡ huhuhuhu.
Tui kiểu: Tên chị đặt lúc đầu nghe đã rất hay và thuận tai rồi, mấy tên khác hoa mỹ quá, vẫn là tên ban đầu hay nhất nên đừng đổi chị ạ ahihhi.