Ngụy Anh nhìn cậu.
- Em uống nước đi đã.
Giang Hoài Ân cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi nhìn Ngụy Anh nói tiếp.
- Anh xem, đường đường là một giám đốc công ty, anh bảo em phải vác cái bụng to như cái trống ra ngoài thì còn gì là mặt mũi nữa.
Ngụy Anh nhẹ nhàng.
- Hoài Ân, con cái là món quà mà thượng đế đã ban cho chúng ta, có những người muốn cũng không được. Em và anh hai kết hôn nhiều năm như vậy rồi, anh hai hẳn rất mong có đứa trẻ này.
Giang Hoài Ân.
- Lam Hải khi lấy em là đã phải xác định trước rồi, thế nên những năm qua bọn em mới không đề cập đến vấn đề con cái.
Ngụy Anh.
- Vì anh hai yêu em nên chấp nhận tất cả, nhưng giờ may mắn có được thì là chuyện tốt mà, em nên suy nghĩ cho cẩn trọng trước khi quyết định, chuyện này không phải đùa đâu, cả một sinh linh đấy.
Giang Hoài Ân.
- Anh được Lam Hải thuê làm thuyết khách hả?
Ngụy Anh mỉm cười.
- Không, vì anh thấy trẻ con rất đáng yêu, nếu Lam Phong mà đồng ý thì anh còn muốn sinh cho anh ấy cả một đội bóng ý chứ.
Giang Hoài Ân nguýt Ngụy Anh một cái.
- Thế gian này chỉ có mình anh thích đẻ đến thế thôi, chúng ta về đi, em thấy hơi mệt.
Ngụy Anh đứng dậy.
- Ừ, để anh gọi taxi, lúc nãy anh cho Tiểu Văn về trước rồi.
Giang Hoài Ân gật đầu rồi trầm tư.
Lam Hải họp xong lập tức trở về nhà, vừa vào đến phòng khách nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753386/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.