Ngụy Anh ngủ một giấc mấy tiếng đồng hồ mới tỉnh, cậu hơi cựa quậy người, rồi bất chợt ngồi bật dậy.
- Con em, con em đâu?
Lam Phong ngồi ở bên thấy vậy thì nắm vai cậu.
- Ngụy Anh, bình tĩnh, con không sao, con rất ổn.
Ngụy Anh thở nhẹ một tiếng chống tay xuống giường, Lam Phong kê gối đỡ cậu ngồi dựa vào thành giường, lo lắng hỏi.
- Em thấy trong người thế nào?
Ngụy Anh nhìn anh.
- Hơi khó chịu một chút thôi.
Lam Phong vuốt tóc cậu.
- Em làm anh sợ quá, chỉ sợ em xảy ra chuyện.
Ngụy Anh nắm bàn tay anh.
- Em có chuyện cũng không đáng ngại, chỉ lo con thôi.
Lam Phong chăm chú nhìn cậu.
- Với anh, em là quan trọng nhất, nếu không có em thì mọi thứ đều vô nghĩa.
Ngụy Anh chớp đôi mắt đẹp nhìn anh, Lam Phong cúi hôn nhẹ một cái lên môi cậu rồi đưa tay xoa nhẹ bên má bị đỏ của cậu.
- Lina tát em phải không?
Ngụy Anh nắm tay anh bỏ xuống.
- Em hết đau rồi, anh đừng lo lắng nữa.
Lam Phong ôm cậu vào lòng.
- Anh đã bảo Cố Hạo sắp xếp vệ sĩ luôn bảo vệ em phòng những lúc anh không có ở bên.
Ngụy Anh đẩy nhẹ anh ra.
- Gì cơ? Vệ sĩ á?
Lam Phong gật đầu.
- Ừm.
Ngụy Anh.
- Anh bị sao vậy? Đâu cần làm rình rang đến thế?
Lam Phong.
- Không rình rang, chỉ là cẩn tắc vô áy náy thôi, phòng những chuyện ngoài ý muốn.
Ngụy Anh vuốt cánh tay anh.
- Nhưng cũng không cần phải làm rầm rộ lên như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753351/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.