Sáng hôm sau, Lam Phong đưa Ngụy Anh đến công ty cậu, trước khi lên xe để quay trở lại Cô Tô, anh áp tay vào má cậu.
- Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, anh chỉ cần có em là đủ.
Ngụy Anh gật đầu.
- Em biết rồi, anh mau vào xe đi.
Lam Phong.
- Trưa anh đến đón em đi ăn.
Ngụy Anh.
- Trưa nay em hẹn với Hoài Ân rồi nên anh đừng đến.
Lam Phong.
- Vậy chiều chờ anh tới đón nhé.
Ngụy Anh.
- Vâng.
Lam Phong mỉm cười rồi vào xe, Cố Hạo ngó đầu ra chào cậu xong mới lái xe đi. Ngụy Anh nhìn đến khi xe hòa vào dòng xe trên đường mới rút điện thoại bấm dãy số cậu mới lưu cách đây không lâu. Sau hai tiếng chuông, bên kia một giọng nam trầm bắt máy.
- Tôi Khải Tinh nghe đây.
Cố Hạo vừa lái xe vừa nhìn qua gương chiếu hậu nói.
- Có vẻ như tinh thần tiểu thiếu gia chưa được tốt.
Lam Phong mắt nhìn ra ngoài cửa xe.
- Ngụy Anh quá ám ảnh về vấn đề con cái, tôi đang đau đầu chưa biết phải làm thế nào để gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi não em ấy đây.
Cố Hạo.
- Có lẽ vì cuộc nói chuyện giữa lão gia và hai thiếu gia nên cậu ấy mới để tâm như vậy.
Lam Phong gật đầu.
- Tôi còn đang nghĩ nếu Ngụy Anh muốn chúng tôi có thể xin con nuôi.
Cố Hạo.
- Con nuôi, liệu lão gia có chấp nhận không?
Lam Phong thở dài, trong đầu chỉ nghĩ làm sao để vực lại tinh thần cho Ngụy Anh được tốt, chứ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-gap-em-chinh-la-duyen-phan/1753310/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.