"Tiêu Chiến..."
Vương Nhất Bác mở miệng, và cuối cùng chỉ thốt lên tên của Tiêu Chiến. Dường như từ khi gặp lại Tiêu Chiến, những gì muốn nói trong lòng đều trở thành hai từ đơn giản này.
Đơn giản. Lại có bao nhiêu đau lòng.
Vương Nhất Bác không biết làm thế nào để đáp lại Tiêu Chiến. Nói rằng, cậu vẫn luôn yêu anh ư? Đúng, Vương Nhất Bác chưa bao giờ ngừng yêu Tiêu Chiến. Nhưng một đơn từ "yêu" mà cậu thốt ra, liệu có bù đắp được suốt năm năm trời vừa qua không?
Năm đó hai người chia tay, Tiêu Chiến đã chấp nhận lời chia tay của cậu, như một cách anh dùng để cưng chiều Nhất Bác của anh? Điều này thật bất công. Cán cân tình yêu đang nghiêng quá mạnh. Tiêu Chiến vẫn luôn làm tất cả vì Vương Nhất Bác. Nếu cậu thốt ra lời yêu kia, cuộc chia tay của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trong suốt 5 năm kia, chỉ giống như một trò đùa.
Rõ ràng là rất đau, rất khó. Nhưng lại như một trò đùa trẻ con.
Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác lắc nhẹ, "Vương Nhất Bác, em không có gì để nói với anh à?"
Cho dù em có yêu anh hay không, cũng hãy cho anh câu trả lời. Đừng bày ra vẻ mặt đau buồn đó với anh mà không nói cho anh hay vì sao em đau buồn.
Thế nhưng, Tiêu Chiến không đợi được câu trả lời. Sau cùng, Vương Nhất Bác vẫn im lặng và nhìn anh bằng cái nhìn bình thản. Điều này khiến Tiêu Chiến vô cùng hụt hẫng, anh cảm thấy Vương Nhất Bác vẫn còn yêu mình, nhưng anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-estate/218132/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.