Chương trước
Chương sau
Ghế gỗ cộm khiến mông sinh đau, hai bọn họ chen chúc mua vé đi tàu một đêm, sáng sớm hôm sau đã đến trường học trước đây của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác chưa bao giờ đi xa như vậy, Tiêu Chiến vuốt lại mái tóc hơi loạn của cậu, không ngờ cũng có mấy phần mang dáng dấp người thành phố.
Mấy năm không đến nơi đây đã có vài thay đổi, trên phố có cuộc diễu hành của học sinh, Vương Nhất Bác xem mà lòng hăng hái cả lên, Tiêu Chiến kéo cậu vội vàng đi đường, nói rằng sau này cậu vẫn có thể xem nhiều hoạt động hơn nữa, nếu muốn chúng ta có thể tham gia cùng nhau.
"Cái này so với làm việc ở nhà vui hơn nhiều."
"Chuyện này không phải là dạo chơi, đây là đang chiến tranh," Tiêu Chiến dựa vào trí nhớ tìm đường, vừa dắt Vương Nhất Bác đi sợ cậu chen lấn lạc mất, vừa quay đầu nói với cậu: "Nhưng vẫn phải làm việc, chúng ta muốn sống ở đây thì không thể làm thiếu gia được nữa."
Căn phòng lúc anh còn đi học hiện tại vẫn còn trống, đi xa thật lâu vẫn không có ai thuê, cổng lớn trong sân để mở, bên trong lụp xụp rách nát.
Tiêu Chiến không biết tại sao nơi này trở thành bộ dạng như vậy, lúc anh sống ở đây chủ nhà luôn chăm sóc sân vườn rất đẹp. Nhờ tìm người thì mới biết trong nhà chủ nhân ở đây xảy ra chuyện, con trai bị đổ tội bắt giam, hai vợ chồng già không gắng gượng nổi, chết cách đây hai năm.
Chuyện xảy ra lúc Tiêu Chiến mới rời đi.
Anh đặt hành lý xuống cạnh vườn hoa mục nát, ngồi xuống cái bàn sát bên, nhìn vào khoảng sân hoang tàn, nói bản thân lúc đó không nên quay về nhà.
Lúc đó anh vừa mới tốt nghiệp không lâu, ban đầu bạn học bảo anh cùng đi làm ký giả toà báo, anh vì bản thân suy nghĩ hỗn loạn, vừa chưa rõ phần tình cảm trong lòng đến cùng là chuyện gì, càng về sau đối với tính hướng của bản thân hiểu rõ càng hoảng sợ, không nghe khuyên giải chạy luôn về nhà, trốn được vài ngày liền cảm thấy không thể để kiến thức bản thân lãng phí vô ích, mới đi vào làng dạy chữ cho đám tiểu hài tử.
"Nếu anh không trở về chúng ta sẽ không gặp nhau," Vương Nhất Bác đặt tay phủ lên trên đầu gối: "Không có chuyện không nên, nếu không anh cũng không quay lại đây lần nữa."
Vương Nhất Bác nâng cánh tay lên bao quanh cổ Tiêu Chiến ôm vào ngực, cậu vui mừng Tiêu Chiến đã quay về, ở bên cậu, dẫn cậu rời đi.
Bọn họ đi tìm bạn học của Tiêu Chiến, người kia hiện tại không làm ở toà báo, anh bị bắt và bị đánh tổn thương chân trong một lần diễu hành trước đây, trong nhà sắp xếp cho anh dạy ở trường học, đi đường vẫn còn tập tễnh.
Anh ta rất vui khi gặp Tiêu Chiến, chuyện trò nửa ngày mới nhớ đến tiểu hài tử yên tĩnh ngồi cạnh nãy giờ, liền hỏi Tiêu Chiến đây là ai.
Tiêu Chiến lưỡng lự một chút nhìn về Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác không nói gì, tuỳ ý để anh trả lời.
"Chúng tôi đang ở bên nhau."
Bạn học hiểu anh có ý gì, cười lớn vài tiếng, cuối cùng thở dài, lắc lắc đầu nói mình năm đó không nên nói cho Tiêu Chiến những chuyện kia, quá khổ rồi, hai người bạn cùng phòng với họ trước đây hiện tại bị gia đình dồn ép trốn về quê, không bao giờ quay trở lại.
"Ở đâu cũng khó khăn, ở đâu cũng không hiểu được, không phải vì vậy hai chúng tôi mới từ huyện thành chạy đến đây, địa điểm không quan trọng, quan trọng là ở đâu có thể sống tốt cuộc đời mình."
Bạn học của Tiêu Chiến đưa anh đến toà soạn báo, ở đó có vài người cũng là bạn cùng lớp, đều quen biết nhau. Để Tiêu Chiến làm biên tập viên ở đó, toà soạn rất đông người tham gia hoạt động cách mạng, Vương Nhất Bác ngồi một bên, đợi bọn họ yên tĩnh chút liền nhoài người lên lưng ghế hỏi có thể hay không dẫn cậu theo với.
Người tham gia đều nghiêm túc, nói cậu chưa đủ giác ngộ tư tưởng, hỏi cậu đã bao giờ đấu tranh giai cấp chưa.
Vương Nhất Bác nhìn trần nhà nghĩ ngợi nói: "Tôi đã từng đốt đồi thổ phỉ, cái này có tính không?"
"Cậu tại sao lại đốt đồi của bọn cướp?"
Bọn họ cảm thấy cậu so với bọn cướp còn đáng sợ hơn.
"Vì cứu..." Vương Nhất Bác chăm chú nhìn Tiêu Chiến đang cúi đầu nhếch miệng cười một cái: "Cứu người."
"Cứu tôi," Tiêu Chiến đặt tờ báo trên tay xuống: "Mấy người xem cậu ấy có thể làm gì liền để cậu ấy làm, tôi đã nói dẫn cậu ấy đi ra ngoài xem cái này cái kia."
Hai người sống cách toà soạn báo không xa, Vương Nhất Bác ban ngày ở trong xưởng rượu, ban đêm có lúc ở bên ngoài trực ban đưa thư, hừng đông hôm sau mới về phòng, Tiêu Chiến luôn nằm trên bàn viết bản thảo.
Vài ngày trước ký giả của toà soạn báo bọn họ chụp được cảnh sát và bọn cướp cấu kết với nhau, đồn cảnh sát gần như đóng cửa toà soạn, nói bọn họ đưa tin không đúng sự thật, Tiêu Chiến cũng bị bắt nhốt hai ngày.
Chuyện này bị một nhóm học sinh nắm trong tay phim ảnh vạch trần quan chức bên trên phát ra ngoài.
Vương Nhất Bác đem theo rượu về đặt trên bàn, cầm bản thảo trong tay Tiêu Chiến đọc một lượt. Thói xấu không thích đọc chữ của cậu cũng bị Tiêu Chiến huấn luyện không ít, đọc xong Tiêu Chiến hỏi cậu có được không, Vương Nhất Bác đặt bản thảo sang một bên, bỗng chốc chọc đến nỗi đau.
"Anh cứ mạnh dạn viết đi, anh viết thế này hễ người có trình độ văn hoá như em xem đều không hiểu, chưa kể còn nhiều chữ như vậy."
Cậu rót một bát rượu cho Tiêu Chiến, bây giờ Tiêu Chiến có thể uống một chút, trời đông lạnh, rượu hoa nhài cậu tự ủ, có thể làm ấm cơ thể cũng không gây say xỉn.
"Nếu anh bị bắt lần nữa, cùng lắm em sẽ đốt đồn cảnh sát bọn họ." Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh nói đùa.
Tiêu Chiến che mặt bắt đầu hơi hơi ửng hồng, bảo cậu thu lại tính khí, cha anh viết thư cho anh, nói hang ổ của bọn cướp trong huyện thành đã bị bắt, toàn bộ đều hành hình, hỏi bọn họ bao giờ thì trở về.
"Không về," Vương Nhất Bác kéo ghế qua, dang chân ra kẹp chặt hai chân Tiêu Chiến: "Ở đây tốt biết mấy quay về làm gì."
"Ở đây rất nguy hiểm."
Tiêu Chiến có lẽ là buồn ngủ, ánh mắt có chút mông lung, Vương Nhất Bác đưa mặt tới ở trên miệng anh cắn một cái, thứ ở đỉnh đầu gối của Tiêu Chiến liền dựng đứng lên.
Ở đâu nguy hiểm cũng không nguy hiểm bằng Tiêu Chiến hiện tại.
Bọn họ ở đây tự do biết bao, mở cửa gật đầu liền biết hôm nay nên làm gì, đóng cửa cởi bỏ quần áo tuỳ ý làm vài trò trong mắt một số người được coi là trời đất không dung.
Không có lúc nào ngày nào ung dung sảng khoái hơn hiện tại.
Trên giường thân dưới uốn éo vang lên tiếng kẽo kẹt, Tiêu Chiến ứa nước mắt cổ họng phát ra vài tiếng rên rỉ, cùng tác động của rượu và khoái cảm nói vài câu mê sảng. Vương Nhất Bác đang ở trong ngực anh cắn đầu vú xinh xắn, cắn đau cậu sẽ vươn đầu lưỡi ra liếm, thật biết nịnh hót.
Sau cùng cậu nằm sấp lên người anh và hôn môi, ngậm chặt môi anh chơi đùa mà liếm lấy nốt ruồi dưới môi, cúi đầu gầm nhẹ liền phóng thích.
Trên bàn thoang thoảng một cỗ hương rượu hoa nhài, so với thân thể Tiêu Chiến mới dùng xà phòng thơm tắm xong mà nếm thử thì không biết cái nào say hơn. Bọn họ kéo chăn bông, trời đông lạnh giá trốn trên chiếc giường ấm áp, trần truồng mà ôm nhau, ngủ một giấc thẳng đến bình minh.
HOÀN.
*Nguyên câu "Tống quân mạt lị, thỉnh quân mạc ly" tác giả sao chép từ Baidu.
*Toàn văn là sản phẩm dựa trên bộ phim "Cao lương đỏ", đối với Tiểu thổ phỉ (fan ship ZSWW) tuyệt không có nửa điểm ác ý, tất cả đều là người một nhà (cúi đầu).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.