Chương trước
Chương sau
Vương Nhất Bác đặt chiếc quạt sang một bên, giơ chân lên kẹp chặt người Tiêu Chiến, hỏi anh từng thích ai.
Tiêu Chiến nhìn cậu, ở trên mặt cậu vỗ một phát, không nặng, nhưng khuôn mặt đầy đặn trời sinh có má bánh bao, trên bụng luyện ra bao nhiêu cơ bắp đều bị thịt trên mặt đánh bại, vỗ nhẹ thịt ở hai bên má rung lên.
"Chưa từng thích ai, lúc đó đáng lẽ nên biết mình thích nam nhân mới phải."
"Anh thích nam nhân?"
Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác ngữ khí ngạc nhiên cảm thấy buồn cười: "Em không phải nam nhân à?"
Vương Nhất Bác từ trên người anh bước xuống, tay luồn vào tóc gãi hai cái, sáp lại bên mặt anh nhỏ giọng thì thầm cậu tưởng rằng cậu có bệnh.
"Ai nói với em đây là bệnh?" Tiêu Chiến trở người một cái đối với cậu nói: "Em thích ai liền cùng người đó ở một nơi, đây không phải là bệnh."
Vương Nhất Bác không nói hiểu, cũng chẳng nói không hiểu.
Anh không cảm thấy kỳ quái, trước đây anh muốn hiểu rõ chuyện này cũng mất một năm trời.
"Mặc kệ chuyện này đi," Vương Nhất Bác không nghĩ nữa: "Nếu ở đây không chấp nhận chúng ta, chúng ta liền đến thành phố lớn, hai nhà đều có tiền, khẳng định không chết đói, em có tay nghề, anh có học, nhất định có thể sống tốt."
Tiêu Chiến cũng không vội phản bác, tuy rằng hiện tại anh chưa định rời khỏi đây, nhưng anh khẳng định sẽ không ở lại nơi này cả đời.
Nếu có ngày thật sự phải rời đi, hoặc anh phải đi làm việc khác, hoặc tệ nhất nơi này thật sự không chứa nổi bọn họ, anh đều hy vọng Vương Nhất Bác có thể ở bên mình.
Anh liền gật gật đầu, nói đến lúc sẽ dẫn cậu đi đây đó xem thử, bên ngoài vẫn còn nhiều chuyện cậu không biết, rất nhiều người đều không hiểu, nhưng không phải chuyện xấu, càng không phải là bệnh, đừng sợ.
Thu đến cá nuôi nửa năm trong sông so với con cá Vương Nhất Bác bắt vào mùa xuân béo gấp đôi. Tiêu Chiến cắt cá thành từng lát, làm một nồi hấp một nồi nấu với dưa cải chua.
Vương Nhất Bác không ăn cay, anh thấy không cay thì không ngon, mỗi người ăn phần mình nước sông không phạm nước giếng.
Ở bên nhau thời gian dài, Vương Nhất Bác luôn chọc đũa qua món của anh, lè lưỡi nói đồ ăn vẫn là phải nhiều gia vị mới ngon.
Cá mò lên ăn không hết liền lấy một cái chậu to bên trong đổ đầy nước để nuôi lớn, ban đêm khoá bếp lại, chứ mở ra thì ngày hôm sau tỉnh dậy một con cũng không còn.
Bọn thổ phỉ trên núi thời gian này hoạt động rất thường xuyên, phải tích trữ lương thực qua mùa đông, không ít nhà đều bị cướp, trong làng từ trước đến nay không giàu có cho cam, có nhà còn quanh năm không ăn được thịt, năm nay thu hoạch không tốt, lương thực trong nhà qua mùa đông lại bị cướp khó tránh nhắm vào anh mà ra tay.
Dẫu sao trong nhà Tiêu Chiến gửi đến anh trước giờ đều không ít đồ, bọn thổ phỉ cũng không cướp của anh, số tiền nhà anh mỗi năm cung cấp cho bọn cướp đủ mua hơn nửa con bò rồi.
Vì vậy, có vài tên trộm vặt anh cũng không phản ứng, thuận theo cho ít lương thực liền tuỳ tiện để chúng đi.
Một đêm nọ anh đang rúc mình trong chăn, bên ngoài lại có người gõ cửa. Anh lười nhúc nhích, sống ở chân núi trời đêm vào thu rất lạnh, Vương Nhất Bác đập cửa ở bên ngoài la to, anh mới dậy mặc quần áo ra mở cổng cho cậu.
Một đứa trẻ bị nắm chặt cổ áo ném vào bên trong.
"Nếu tối nay em không đến thì cậu ta dọn sạch nhà anh rồi." Vương Nhất Bác đi vào chắn ở cửa, không để cậu chạy.
Đứa trẻ này cỡ mười bốn, mười lăm tuổi, từng học ở lớp anh, trong nhà không có đất đai, chỉ còn một người mẹ ốm yếu, nghèo rớt mồng tơi.
Tiêu Chiến đi vào bếp nhìn quanh, cơm đã hết, cá cũng không còn, sót lại một chút mì vẫn còn nửa bát, hỏi cậu đây là đang làm gì.
Đứa trẻ kia nói nếu mình không giao lương thực ra, bọn thổ phỉ sẽ đến nhà đập phá, mẹ cậu không biết còn có thể sống được bao lâu.
Tiêu Chiến liền để cậu cầm một ít lương thực đi, sáng sớm hôm sau đến tìm huyện trưởng.
Vốn dĩ anh là người có học không nên quản trừ chuyện cướp bóc, nhưng bếp nhà anh đã bị dọn sạch nhiều lần, cứ thế này nào có thể chịu được.
Huyện trưởng dẫn người mai phục xung quanh nhà của tiểu hài tử kia, đánh chết một nhóm người, nhưng không bắt được tên cầm đầu. Bọn họ mất đi một nửa số anh em, túm lấy đứa trẻ thăm dò ra lương thực cậu giao nộp là ăn trộm từ Tiêu Chiến, còn bị Tiêu Chiến bắt quả tang.
Tiêu Chiến là người có học duy nhất trong làng, tên cướp biết được, vốn dĩ lên kế hoạch cướp anh một số tiền sau đó giết con tin, nhân lúc anh đang đi trên đường bắt bỏ vào bao tải khiêng lên núi, bao tải bị một muội muội tự thân vác đi.
Tiêu Chiến hôm nay mới từ lớp học quay về, Vương Nhất Bác nói buổi tối mang rượu đến, ngủ ở chỗ anh, anh định về nhà nấu trước vài món ăn, kết quả nửa đường bị bắt, mở mắt thấy bản thân ở trong hang ổ của bọn thổ phỉ nơi mà huyện trưởng tìm kiếm bấy lâu nay.
Kẻ cầm đầu chĩa súng về phía anh và nói, hoặc giao tiền ra rồi bị giết, hoặc giao tiền và cùng em gái hắn kết hôn, dù sao cũng không thoát khỏi kiếp bị tống tiền.
Anh nói tống tiền cũng được, thành hôn cũng được, nhưng anh phải nói một tiếng với trong nhà, nhà anh chỉ có anh là con trai một, chung quy chuyện lớn như kết hôn không thể cử hành trên ngọn núi đổ nát đến bản thân cha mẹ đều không biết.
Vương Nhất Bác đêm đó đến nhà không tìm thấy người, chạy đến trưởng làng hỏi cũng không được, liền tìm tên nhóc kia, ở trên mặt đất đánh hắn một trận mới nói hắn đã bán Tiêu Chiến rồi.
Nếu không phải mẹ của đứa trẻ kia đang hấp hối và khóc trên giường, cậu suýt thì đánh chết hắn.
Cậu thậm chí không biết hang ổ của bọn cướp ở đâu, quay lại thị trấn định đi tìm huyện trưởng liền thấy cha của Tiêu Chiến ở chỗ huyện trưởng, nói Tiêu Chiến bị thủ lĩnh bọn cướp trói lại bắt kết hôn với nữ tặc, tức giận đập bàn cầu huyện trưởng cứu người.
Vương Nhất Bác nghe xong quẹt đi giọt lệ trong vành mắt, nói kết hôn cũng không sao, miễn đừng giết con tin.
Cậu từ trong nhà lôi ra một chiếc xe chở rượu, khoác lên người bộ y phục đen rách nát của người làm, cha cậu biết cậu sẽ đi tức giận gần chết, yêu cầu người làm Tiêu gia đi, Vương Nhất Bác không chịu.
"Bọn họ ai dám lấy tính mạng ra cứu anh ấy?"
"Vậy con dựa vào cái gì?"
Cha của Tiêu Chiến trên miệng khuyên giải, trong tâm không nghĩ như vậy, ông cũng muốn một người đánh đổi mạng sống cứu con trai ông, Vương Nhất Bác quay đầu nói với ông, cậu đi cứu anh ấy quay về ông phải đáp ứng cậu một chuyện.
"Chuyện gì cũng đáp ứng cậu."
"Bác phải cho anh ấy ở cạnh cháu."
Cha anh căn bản không hiểu, Vương Nhất Bác cũng không cùng ông nói lời thừa thãi, để lại một câu bác không đồng ý cháu cứu người ra liền mang anh ấy chạy đi, không quay trở lại.
Chạy đến đầu ngõ cha anh mới ở phía sau hô to cái gì cũng đáp ứng cậu, hàng xóm láng giềng đều nghe, ông không được hối hận.
Mấy xe đồ ăn và rượu còn có cả tiền đến lưng chừng núi thì bị bọn cướp chặn lại, người làm hộ tống xe bị bắn rơi xuống núi. Vương Nhất Bác đang co người lại trong một vại rượu, cũng may cậu gầy, toàn thân bị ngâm rượu phù lên, mới cảm thấy xe đang lắc lư bỗng dừng lại, xém tí là nôn mửa trong đó.
Vại rượu của cậu được nhấc xuống, một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh gì mới bí mật từ trong vại bên trên không đậy kín nhìn ra ngoài, đoán đây là kho dự trữ lương thực của bọn cướp, khóa trên cửa chỉ có thể từ trong khe hở gỗ nhìn xuyên qua một chút. Cậu nâng nút đậy vại rượu và chui ra ngoài, đổ một vò rượu trong kho lương thực liền bò ra cửa sổ thông khí phía trên.
Cậu vẫn luôn thu mình ở trong đống cỏ khô bên ngoài, trông thấy một cô gái thắt bím tóc lớn đang bưng cơm liền đi theo cô ta, đến bên ngoài gian phòng lại không rẽ ở phía trước, quanh co quay lại lần nữa.
Trong sào huyệt của bọn cướp treo những tấm lụa đỏ, ước chừng buổi tối sẽ có hỉ sự. Bọn cướp không coi trọng cái gì là thiên thời địa lợi nhân hòa, chính là uống rượu xong vào động phòng.
Đêm đến bọn họ lấy ra một vò rượu, nói phải uống cho đã, tên cầm đầu bọn cướp uống một ngụm liền nôn ra, chửi bới nói đây là thứ rượu tệ hại gì, cầm súng lên bắn vỡ vò rượu, bên trong lớp hoa nhài nổi lên trên.
Một toán cướp tức giận vì bị người ta nắm trong tay làm trò đùa mà lừa gạt, khui thêm vài vò rượu toàn bộ đều cùng một dạng. Vương Nhất Bác ẩn náu bên ngoài nghe tiếng vò rượu vỡ thầm nghĩ bọn đần độn này thật sự đã giúp mình.
Nhân lúc bọn cướp náo nhiệt bò về kho thóc, cậu lấy hỏa khí giấu dưới xe châm lửa đốt kho, lương thực bị ngâm trong rượu, lửa chớp mắt bùng lên cao mấy thước, lại lan đến đốt cháy rượu lúc nãy bị đánh vỡ chảy ra bên ngoài, Vương Nhất Bác nhân tiện phóng hỏa đốt cháy hang ổ bọn cướp.
Toàn bộ ngọn đồi rực lửa.
Tiêu Chiến xách một cái thùng, giả vờ đổ một nửa thùng nước bên trong, ở bên ngoài quay đầu tìm Vương Nhất Bác.
Trong đêm tối đến mức cái gì anh cũng không thấy, bị người ôm lấy lăn lộn mấy lần.
Hai người một đường liều mạng chạy xuống núi, nữ thổ phỉ kia phát hiện Tiêu Chiến đã biến mất sai người đuổi theo, lính gác ném thùng nước ban đầu chạy ra ngoài, liền thấy bóng một con ngựa đang lắc lư lên xuống, bắn vài phát súng nhưng không trúng. Ngựa của bọn cướp đều sợ hãi, đợi đuổi ra đến bên ngoài sớm đã mất dạng.
Ngựa của Vương Nhất Bác là con ngựa tốt, một đường không nghỉ cấp tốc chạy về thị trấn. Tiêu Chiến ngồi phía trước hỏi cậu làm thế nào lên đây, Vương Nhất Bác nói cậu trốn trong vại rượu lẻn vào.
"Em không sợ bọn họ bắt được sao."
"Vậy trước khi chết cũng phải gặp anh một lần."
Anh không ngửi thấy mùi rượu trên người Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhếch môi nói:
"Vại của em ngâm trà hoa nhài, Tiểu Mạt Lị của anh có thơm hay không?"
"Ngốc nghếch."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.