Mười chín.
Vương Nhất Bác là một kẻ mất trí, Tiêu Chiến đã nói điều này rất nhiều lần.
Anh bị nhốt trong tầng hầm tối ẩn dưới nhà Vương Nhất Bác, và không thể nhớ mình đã ở đó bao lâu rồi, một nơi tối tăm mù mịt, chẳng rõ ngày đêm.
Lúc đầu, Vương Nhất Bác sẽ mang thức ăn nước uống cho anh đúng bữa. Không ăn sao? Hắn ép Tiêu Chiến phải ăn, bóp cằm thật mạnh, buộc anh nuốt thức ăn xuống. Tiêu Chiến cố gắng vùng vẫy khỏi xiềng xích, đồ ăn thường bị hất đổ tung tóe, khiến cả hai người đều ướt nhẹp.
Theo thời gian, sự kiên nhẫn của Vương Nhất Bác cũng cạn kiệt đôi chút. Hắn không còn đưa đồ ăn cho Tiêu Chiến nữa, một giọt nước cũng không.
" Cứng đầu quá không phải là một điều khôn ngoan đâu, ca ca à."
Vương Nhất Bác đã nói như vậy.
Căn hầm quanh năm ẩm thấp và mùi rỉ sét ngày càng nồng nặc. Đặc biệt là sau mấy ngày nhịn đói, dây thần kinh khứu giác bị kích thích liên tục, tuyến nước bọt chỉ tiết ra được chút nước đắng ngắt, bụng khó chịu đến tê dại.
Môi anh khô khốc, bong tróc từng mảng, cổ họng như bị hun khói, mỗi âm thanh phát ra đều đau đớn và khản đặc.
Tiêu Chiến bị xích chân, đầu kia dây xích đóng chặt vào tường, phạm vi chuyển động không lớn, đi vài bước liền siết vào mắt cá chân.
Vương Nhất Bác cảm thấy chua xót thay cho mắt cá chân xinh đẹp ấy, bị sưng tấy đỏ ửng hết cả lên, hắn đã lót thêm một lớp nhung dày bên trong vòng, nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-deep-control/226255/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.