Tám .
Trong "Lời thú tội" có một câu nói: "Đừng vùng vẫy, đừng tuyệt vọng, hãy nắm lấy tay người kéo bạn ra khỏi vũng bùn."
Chín.
Không có giết người, không có tai nạn xe hơi, cũng không có hồ nước tù đọng.
Tiêu Chiến ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trong không khí, đầu óc hỗn loạn nằm ăn cháo do Vương Nhất Bác đút. Một cơn đau âm ỉ nơi thái dương truyền đến, như muốn nhắc nhở Tiêu Chiến rằng: "Anh còn đau, anh còn sống."
Tiêu Chiến đẩy bát cháo ra, mệt mỏi nhắm mắt lại: "Mùi máu quá nồng."
Vương Nhất Bác im lặng một hồi, cuối cùng đành nhượng bộ: "Vậy em đi ra ngoài trước, sau khi anh ăn xong em sẽ vào thăm anh."
"Thôi đi đi, anh đau đầu lắm." Tiêu Chiến nằm quay lưng về phía sau, không cho Vương Nhất Bác cơ hội lên tiếng, "Trở về đi, anh không muốn gặp ai, bất kỳ ai cũng không gặp."
Không khí yên tĩnh đến bất ngờ, Tiêu Chiến tưởng rằng Vương Nhất Bác đã rời khỏi, anh nhắm tịt mắt, bất động cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ.
Quần áo Vương Nhất Bác có vết máu lớn vương vãi, nhưng không phải của anh.
Vào buổi tối, khi Vương Nhất Bác mang đồ ăn đến, hắn đã thay một bộ quần áo mới, xịt chút nước hoa lên để át mùi tanh nồng.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt như đang cố gắng tìm kiếm điều gì:
"Người đó hiện ở đâu, hắn còn sống hay đã chết?"
Máu trên người rõ ràng không phải của Vương Nhất Bác.
"Còn sống. Anh có muốn gặp gã không?" Vương Nhất Bác không định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-deep-control/226250/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.