Ra khỏi phòng khám, Tiêu Chiến bước đi có chút không vững, thậm chí còn bị chóng mặt, Vương Nhất Bác sửng sốt, vội vàng đỡ anh ngồi xuống ghế chờ ở hành lang.
“Tiêu Chiến, anh có sao không?” Vương Nhất Bác siết chặt vai anh, lo lắng nói: “Anh đừng làm em sợ!”
Tiêu Chiến nhắm mắt, một lát sau tỉnh lại, đáy mắt có chút hõm xuống, sắc mặt cũng tái nhợt yếu ớt.
“Tiêu Chiến… anh không sao chứ?” Vương Nhất Bác trầm mặc nhìn anh, nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Chiến như chìm vào một giấc mơ đau khổ, phải mất một lúc lâu sau mới cất tiếng nói: “Vương Nhất Bác, anh buồn quá.”
Nói xong, hai dòng nước mắt trong veo chảy dài trên khóe mắt đỏ hoe, anh thút thít thút thít, từng giọt nước mắt rơi xuống trái tim Vương Nhất Bác như những nhát dao sắc bén.
“Đừng khóc …” Vương Nhất Bác siết chặt bàn tay lạnh lẽo, run giọng nói: “Bác sĩ không phải nói có cách sao? Chúng ta đều sẽ làm xét nghiệm tuỷ, nhất định sẽ khớp!”
Nhưng Tiêu Chiến dường như không nghe thấy, anh nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt với đôi mắt mờ mờ, dường như tất cả sức lực của anh đã bị rút hết: “… nhưng con vẫn còn nhỏ như vậy, đang khỏe mạnh mà sao … tại sao? Tự dưng lại mắc phải căn bệnh này. Có phải anh đã làm gì sai không? Ông trời muốn phạt anh … Vậy thì cứ phạt anh đi. Tại sao lại phải phạt con anh … “
Vương Nhất Bác vừa muốn nói gì đó, nhưng người trên vai đột nhiên mềm nhũn, liền ngã vào trong vòng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-danh-nghia-hon-nhan/1011910/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.