Ngồi trên ghế chờ bên ngoài phòng cấp cứu, thân thể Tiêu Chiến run lên không ngừng, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm đèn đỏ trước cửa phòng cấp cứu, như thể đó là hy vọng duy nhất.
“Tiêu Chiến …” anh mơ hồ nghe thấy có người gọi, nhưng đầu óc rối bời, không nghe thấy rõ.
“Tiêu Chiến!” Mãi cho đến khi người nọ lắc mạnh thân thể, Tiêu Chiến mới quay đầu lại.
Anh nhìn thấy ánh mắt vừa vội vàng vừa lo lắng của Vương Nhất Bác, anh muốn nói gì đó, nhưng lại mở miệng, nhưng lại không nói ra được.
“Tiêu Chiến, bình tĩnh! Locke chỉ là bị ngất bình thường, sẽ ổn thôi!” Vương Nhất Bác trầm giọng.
Tiêu Chiến sững sờ nhìn hắn hồi lâu, trong mắt đột nhiên chảy ra một dòng nước mắt, “Làm sao em biết con không sao chứ?” Anh khàn giọng nói.
Vương Nhất Bác nắm tay anh, nhỏ giọng nói: “Trẻ con gầy yếu, chảy máu cam rồi ngất xỉu cũng là chuyện thường. Có thể nhóc chưa thích nghi với khí hậu trong nước.”
“…” Tiêu Chiến nhắm mắt lại, nghĩ đến khoảnh khắc Locke mềm nhũn ngã vào người anh, anh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, “Con chưa bao giờ chảy máu cam nhiều như vậy, cũng chưa bao giờ ngất đi đột ngột như vậy, cơ thể con luôn vẫn khỏe mạnh, tại sao … “
Tiêu Chiến nghẹn ngào khi nói chuyện, anh không thể tưởng tượng được nếu có gì xảy ra với Locke.
“Tiêu Chiến.” Vương Nhất Bác dùng lòng bàn tay xoa xoa hai cánh tay của anh, dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho anh, “Từ trước đến nay thân thể nhóc luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-danh-nghia-hon-nhan/1011907/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.