ương Nhất Bác nhìn chằm chằm người trước mặt không chớp mắt, chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân như đông cứng, khiến hắn trong phút chốc tỉnh lại.
Đã sáu năm không gặp, mọi thứ trên người Tiêu Chiến dường như vẫn chưa thay đổi, nhưng dường như lại đã rất khác so với trước kia.
Vừa vào mùa thu, anh mặc một chiếc áo khoác mỏng sẫm màu, tóc cắt ngắn hơn trước, sắc mặt tuấn tú như xưa, nhưng khí chất dường như lại có thêm vài phần hương vị trưởng thành.
Khoảnh khắc nhìn thấy Vương Nhất Bác, vẻ mặt anh như cứng lại, vô thức kéo đứa trẻ bên cạnh vào lòng.
Vương Nhất Bác nhìn anh rồi từng bước đi về phía anh, Tiêu Chiến đứng bất động, tay nắm chặt Locke trong vô thức.
“Ba ơi… ba bị sao vậy?” Cảm nhận được sự khác thường của Tiêu Chiến, Locke nhìn theo tầm nhìn của anh, nhưng lại nhìn thấy một người chú mà cậu chưa từng gặp bao giờ.
“… Không sao.” Tiêu Chiến siết chặt con trai lòng bàn tay, thì thào nói: “Lát nữa con đừng nói gì.”
Vương Nhất Bác đã tưởng tượng cảnh gặp Tiêu Chiến vô số lần, nhưng hắn không bao giờ nghĩ rằng khi gặp lại anh, Tiêu Chiến lại mang theo một đứa trẻ.
Hơn nữa, lông mày và nét mặt của đứa trẻ trông rất giống với Tiêu Chiến, điều này khiến hắn không khó đoán ra mối quan hệ huyết thống giữa đứa trẻ này và Tiêu Chiến.
“Đã lâu không gặp.” Vương Nhất Bác đứng trước mặt anh, giọng nói vẫn trầm ấm như trước, “Anh có khoẻ không?”
Anh có khoẻ không…?
Nếu giai đoạn mang thai, sinh con đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-danh-nghia-hon-nhan/1011902/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.