Sự thật chứng minh, Tiêu Chiến tự cảm thấy bản thân thật không đáng tin cậy. Uống thuốc xong, anh ngủ mê man tới hai, ba giờ sáng vẫn không hạ sốt, thậm chí sốt đến 39 độ. Vương Nhất Bác gọi cho bác sĩ riêng của Vương gia đến truyền nước cấp cứu cho anh, đến năm sáu giờ sáng, cơn sốt mới từ từ hạ xuống.
Trời vừa hừng sáng, Tiêu Chiến nằm trên giường truyền chai nước cuối cùng, Vương Nhất Bác đi ra ban công hút một điếu thuốc, lúc quay lại Tiêu Chiến vừa truyền xong.
Hắn giúp Tiêu Chiến rút kim tiêm, nhìn máu chảy trên tay anh, Vương Nhất Bác cau mày.
Tiêu Chiến không sợ đau, ấn bông gòn lên mạch máu, hỏi hắn: “Có muốn ngủ một lát không?”
Vương Nhất Bác đã cả đêm không ngủ để chăm sóc anh.
“Không cần, em dọn dẹp một chút rồi đi làm, anh hôm nay ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, em bảo dì làm cho anh mấy món thanh đạm.” Máu đã cầm lại, Vương Nhất Bác vừa giúp anh đắp chăn bông vừa nói.
Tiêu Chiến nhìn hắn, muốn nói: Hôm nay em ở nhà cùng anh được không?
Nhưng trong lòng suy tính mấy lần, cuối cùng cũng không hỏi.
Anh ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người Vương Nhất Bác, hỏi một câu mà anh luôn muốn biết, “Em học hút thuốc khi nào?”
Vương Nhất Bác tựa vào bên kia giường lớn suy nghĩ một chút nói: “Tầm mười hai mười ba tuổi.”
“Sao em lại học hút thuốc sớm như vậy?” Tiêu Chiến bất ngờ hỏi.
“Ở cô nhi viện thì đã được xem là muộn rồi.” Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn anh, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-danh-nghia-hon-nhan/1011887/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.