Chương trước
Chương sau
Gần đây trong cung ai nấy cũng đều hoang mang.

Thời cuộc rối loạn, hết chuyện này đến chuyện kia liên tục kéo tới, sắc mặt bệ hạ không tốt, trên dưới trong cung ai cũng phải nhìn sắc mặt để cẩn thận hành sự, rất sợ làm sai chuyện gì đó sẽ gặp họa.

Cuối cùng, Dự vương bị phạt bế môn một tháng, Việt Đế lệnh cho hắn trong thời gian này phải bắt được kẻ phóng hỏa, sau đó tra rõ nội tình và mục đích của kẻ đó. Sau một tháng phải cho ra kết quả, bằng không hắn phải tự gánh lấy hậu họa.

Hơn nữa... còn thu lại hơn phân nửa quyền lực trong tay Dự vương. Chẳng hạn như thuế muối trước nay vẫn do Dự vương chưởng quản, bây giờ lại bị Việt Đế thu hồi toàn quyền.

Kết luận này khiến rất nhiều người kinh ngạc.

Quả thật Dự vương cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện xảy ra ở khánh yến, nhưng nghĩ thế nào cũng không ngờ đến mức này. Bế môn một tháng, không được can chính cũng đã là trọng phạt, hiện giờ lại còn bị thu hồi quyền lợi, đây có phải hơi quá rồi không?

Lúc lâm triều có vài vị đại thần thử tiến gián, muốn thỉnh Việt Đế suy xét nặng nhẹ, nào ngờ lại làm Việt Đế tức giận mà ra lệnh giáng tội. Nhất thời không ai dám nói thêm gì nữa.

Ở Đông viện Dự vương phủ, các hạ nhân đứng thẳng ngoài cửa, nơm nớp lo sợ cúi đầu, không dám thở mạnh.

Bên trong Dự vương đã phát tiết một trận, đồ vật trong phòng vỡ nát lộn xộn, tất cả đều có vết tích bị ném bị đá, hai thị vệ tâm phúc đứng ở bên tường cũng cúi đầu.

Chủ tử của bọn hắn đối đãi người ngoài hòa nhã, ai cũng khen một câu "Tính cách tốt", chỉ có bọn hắn biết tính khí thực sự của chủ tử là thế nào, trong tình cảnh này, không một ai dám tiến lên nói gì, một câu cũng không dám hó hé.

"Phụ hoàng bên kia nhất định là phát hiện ra manh mối gì rồi..." Giây lát, Dự vương tỉnh táo trở lại, nghiến răng lẩm bẩm, "Phạt một tháng không can chính, còn thu hồi quyền giám sát thuế muối của ta... Há chẳng phải muốn triệt đường sống của ta sao."

Thấy tâm tình hắn ổn định hơn, một thị vệ hỏi: "Vương gia, tại sao lại như vậy?"

"Ta cũng thấy có điểm không đúng." Dự vương nói, "Cho dù Phụ hoàng có phát hiện ra manh mối gì cũng sẽ không trực tiếp hạ lệnh... Xem tính tình Phụ hoàng, hẳn là đang muốn âm thầm điều tra."

Hắn vốn cho rằng kế hoạch của mình đã rất chu đáo chặt chẽ, cho dù Việt Đế có phát hiện gì đó cũng không tính là sơ suất lớn. Dựa theo tác phong xưa nay của Việt Đế, sau khi phát hiện không đúng nhất định sẽ quan sát nhất cử nhất động của hắn, sau khi điều tra rõ ràng mới đưa ra suy luận tiếp theo.

Cho nên trước tiên hắn muốn vén màn chuyện Thái tử và Tiêu phi tư thông để dời đi sự chú ý của Việt Đế, bản thân thì nhân cơ hội này an bài mọi thứ, có sơ hở nào lập tức tìm cách lấp đi, tránh cho Việt Đế hoài nghi.

Nhưng không ngờ mới ngày thứ hai Việt Đế đã hạ lệnh phạt hắn.

Hắn đương nhiên không biết mật tín đã bị đánh tráo, còn bị Tiêu Chiến kéo xuống nước, nếu không phải gần đây triều đình xảy ra nhiều chuyện, Việt Đế cố kỵ thế cân bằng giữa các phe, tạm thời vẫn chưa thể thực sự ra tay với hắn, bằng không hình phạt dành cho hắn còn phải nặng hơn gấp bội phần.

Thị vệ hỏi: "Chuyện khiến thuộc hạ thấy lạ chính là... Thái tử điện hạ bên kia, bệ hạ vì sao không...?"

Hôm nay lâm triều, Thái tử điện hạ đúng là thong thả đến rồi thong thả đi, bệ hạ căn bản không nhắc gì đến hắn. Nhưng tai mắt trong cung nói cho bọn hắn biết, bệ hạ sau khi trở về đã nổi trận lôi đình với Tiêu phi, sau đó không biết đã giam người ở nơi nào, điều này cho thấy không phải bệ hạ không nhận được mật tín, nhưng tại sao lại không trừng trị Vương Nhất Bác chứ?

Dự vương nhìn đăm chiêu ngoài cửa sổ, ánh mắt nặng nề.

Qua một hồi lâu, hắn mới mở miệng.

"Truyền lời của ta, cho gọi Cao đại nhân." Hắn nói, "Bảo hắn đến quý phủ của ta một chuyến. Bản vương có việc muốn trao đổi với hắn."

__________________

Sợi hương trên bàn bị người dập tắt.

Bên trong đang đốt một mùi hương khác, bởi vì người kia đã lâu không về, hương thơm quen thuộc sớm đã biến mất, cho nên sợi hương mới vừa đốt lên đã lấn át đi. Vương Nhất Bác dập tắt hương này, tiện tay ném sang một bên rồi ngồi xuống.

Trước mặt hắn ngoài Lý Uy còn có hơn mười hắc y thị vệ đứng chỉnh tề, thần sắc mỗi người vô cùng nghiêm trọng.

Một người đứng giữa mặc trang phục cung nhân, chính là tai mắt trong cung của Vương Nhất Bác.

"... Hiện giờ vẫn chưa điều tra được nương nương bị giam ở đâu," Người nọ cúi đầu bẩm báo, "Nhưng có người nhìn thấy, nói bệ hạ không biết tại sao lại giận dữ với nương nương, làm nương nương bị thương..."

Tay Vương Nhất Bác vân vê chiếc bút lông sói trên bàn, thần sắc trầm mặc.

—— lúc hắn trầm mặc chính là khi người khác thấp thỏm sợ hãi nhất.

Người nọ hồi báo xong, lo sợ bất an mà cúi thấp người.

"Thuộc hạ sẽ tận lực... điều tra xem nương nương đang ở đâu."

Lời này nói ra thật lâu mà không có tiếng đáp lại, trên trán người nọ không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng mở miệng. Nhưng hắn không nói thêm gì, chỉ nói: "Lui xuống đi."

Đối phương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cúi đầu lui ra.

Cửa vừa đóng lại, "rắc" một tiếng, cán bút trong tay Vương Nhất Bác bị bẻ gãy. Nhưng biểu tình hắn vẫn không thay đổi, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, đưa lưng về phía mọi người trong phòng.

Lý Uy lo lắng nói: "Điện hạ..."

"Các ngươi cũng lui đi." Giây lát, Vương Nhất Bác nói, "Có tin tức thì trở về báo."

Trước kia Vương Nhất Bác vì cẩn thận nên không bao giờ phái quá nhiều người của mình ra ngoài để tránh phô trương, tai mắt trong cung rất phức tạp, thế lực nào cũng có nên không biết được sẽ đụng phải ai. Hiện giờ lại phái tất cả ra ngoài cùng một lúc, lại còn là cấp bậc thân tín, thế này đã quá mạo hiểm rồi. Nhưng Lý Uy biết tâm tình của hắn lúc này, vì vậy cũng không tiện nói gì, chỉ hỏi: "Nếu tra ra được, điện hạ định làm gì?"

Vương Nhất Bác thản nhiên hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"

Lý Uy nói: "Điện hạ, thuộc hạ cho rằng, hay là chờ Hách Liên thế tử bên kia quay về..."

Mọi việc vẫn chưa bố trí ổn thỏa, hiện giờ thực sự không thể hành động đường đột. Vì đại cục, hắn nhất định phải đánh tiếng nhắc nhở.

Nhưng lời còn chưa dứt, Vương Nhất Bác đã xoay người.

Ánh mắt âm lãnh khóa trên người hắn, lệ khí dày đặc như mãnh thú bị giam cầm. Sát ý lúc này vô cùng rõ ràng, Lý Uy bị kinh hãi, những lời còn lại đều nghẹn trong cổ họng.

"Ngươi nên biết, Lý Uy."

Giây lát, Vương Nhất Bác mở miệng, từng chữ một thốt ra vô cùng rõ ràng. Dù đang trong tình hình này, ngữ khí của hắn vẫn bình tĩnh lãnh đạm, nhưng càng lộ vẻ đáng sợ.

"Bây giờ ta vẫn chưa động thủ, cũng đã là tận lực khắc chế rồi."

________________

Có lẽ là vì đổi phòng giam lớn hơn nên nơi này cũng lạnh hơn một chút.

Tiêu Chiến không rõ mình đã thiếp đi bao lâu, lúc mở mắt cũng không quá tỉnh táo, đầu đau như búa bổ, trong lòng cũng nhoi nhói đau.

Mỗi lần chịu hành hạ, y đều sẽ nằm mơ thấy ác mộng.

Hai ngày nay, đầu tiên là mơ thấy mẫu phi, sau đó mơ thấy tử lao, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là những chuyện này, quả thật tránh không khỏi nghiệp chướng.

Đến khi trời gần sáng, y lại nằm mơ thấy một chuyện trước nay chưa bao giờ mơ.

Y mơ về lúc Vương Nhất Bác vừa đến Lâu Lan —— chính là vài năm về trước, lúc Ô Dực vừa bị tiêu diệt.

Lúc ấy, Lâu Lan Vương từng gửi bái thiếp cho quân đội Đại Tấn, trong đó có vị thống lĩnh là Thái tử điện hạ, mời bọn họ đến Lâu Lan dự tiệc, ăn mừng thắng lợi của cả hai nước. Dù sao Ô Dực và Lâu Lan vốn là nước láng giềng, đi sang cũng tiện đường, lộ trình không quá xa.

Trong thực tế Vương Nhất Bác không đến, nhưng trong mơ, y thấy Vương Nhất Bác xuất hiện.

Là một Vương Nhất Bác đầy khí phách, tự cao tự đại, lúc ấy hắn vẫn chưa biết Tiêu Chiến.

Làn điệu mềm mại cùng vũ khúc uyển chuyển, xen lẫn tiếng đàn sáo, tạo thành bầu không khí hoan ca vui mừng. Trong đại điện màn tơ giăng khắp nơi, châu ngọc lấp lánh, luồng hương mềm nhẹ không tên lan tỏa khắp điện, khung cảnh huyền ảo động lòng người.

Lâu Lan khi ấy ở trước mặt Đại Tấn là thế yếu, nên dù người đến chỉ là Thái tử, Lâu Lan Vương cũng phải sắp xếp cho hắn chỗ ngồi ngang bằng mình, địa vị cao nhất trong yến hội chỉ có Lâu Lan Vương, Lâu Lan Vương phi và Thái tử Đại Tấn.

Tiêu Chiến nằm mộng có chút mơ hồ, y vừa cảm giác mình đang ngồi trong yến hội vừa thấy không phải, nhưng lại có thể nhìn thấy tất cả quang cảnh bên trong, nhìn thấy các mỹ nhân dâng vũ, múa đến múa đi lại dời đến trước mặt Vương Nhất Bác, dáng vẻ yểu điệu cúi người rót rượu lột quả cho hắn.

Khóe môi Vương Nhất Bác cong lên, tùy tiện nâng cằm một vị mỹ nhân.

Khoảnh khắc vừa chuyển cảnh, dường như y vừa bước ra khỏi một gian phòng tối, đang bước đi vô định trên hành lang đen kịt.

Đến cuối hành lang, y thấy Vương Nhất Bác đứng tựa vào cửa sổ uống rượu một mình, phía sau là bóng trăng lạnh. Trăng ở Lâu Lan xưa nay luôn trong vắt như vậy, gương mặt hắn được khắc họa bằng những đường nét đầy kiêu ngạo, cũng lạnh như trăng.

Tiêu Chiến đi về phía hắn.

Y nhớ Vương Nhất Bác quá rồi.

Cảm giác biết rõ bản thân đang mơ nhưng dường như không phải là mơ, thật sự rất kỳ diệu. Nhưng y không gắng gượng được nhiều như vậy, chỉ muốn nói chuyện với Vương Nhất Bác.

"Điện hạ..."

Vương Nhất Bác nâng chén rượu lên môi, liếc mắt nhìn y.

Bệ cửa sổ ở Lâu Lan thường được xây rất cao, Tiêu Chiến đứng trước mặt ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng lên.

"Điện hạ." Y lại gọi lần nữa.

Vương Nhất Bác hỏi: "Ngươi là ai?"

Tiêu Chiến không chớp mắt nhìn hắn. Cảm giác nói chuyện với hắn thực sự quá chân thật khiến người ta bất tri bất giác bị cuốn vào, cho nên khi Vương Nhất Bác mở miệng hỏi y là ai, y khựng lại một chút mới nói tiếp.

"Ta là Tiêu Chiến..." Y trả lời, "Là Cửu hoàng tử Lâu Lan."

"Cửu hoàng tử?" Vương Nhất Bác nở nụ cười, "Vừa rồi trong yến hội ta không thấy ngươi."

Tiêu Chiến nói: "Chỗ ta vừa... có chút việc."

Vương Nhất Bác rời khỏi bệ cửa sổ.

Hắn đánh giá Tiêu Chiến một chút, bỗng nhiên nói: "Người Lâu Lan các ngươi có dáng vóc thật đẹp."

Lời này khiến Tiêu Chiến không biết đáp thế nào, chỉ có thể nói một câu: "Vậy sao."

"Ừ." Vương Nhất Bác lười biếng gật đầu, "Đến lúc đó ta sẽ xin Lâu Lan Vương vài người giống như ngươi vậy, đem về làm thị thiếp."

Hắn của năm ấy tuổi trẻ khinh cuồng, muốn nói cái gì thì nói cái đó, tính tình vừa ác liệt vừa cổ quái, nói lời khinh thường hoàng tử nước khác như vậy mà cũng không thấy thất lễ. Dù sao Lâu Lan từ trước đến nay đều phải dựa vào Đại Tấn, hắn lại vừa hỗ trợ bọn họ đánh thắng trận, vậy nên càng không hề cố kỵ.

Tiêu Chiến trước mặt hắn ngây ra một lúc.

"Ngươi..."

Ta cái gì cơ?

Vương Nhất Bác ngạo nghễ liếc mắt.

Hắn cho rằng Tiêu Chiến bị hắn chọc giận, Cửu hoàng tử này thoạt nhìn mềm mại yếu ớt, nói không chừng sẽ phản pháo một trận, kết quả người này chỉ lắp bắp được hai chữ "Ngươi" sau đó liền xoay người rời đi.

Không nói chuyện với hắn nữa.

Tiêu Chiến cúi đầu đi thật nhanh về phía trước.

Cho dù rất nhớ Vương Nhất Bác thì y cũng không muốn nói chuyện tiếp với tên Vương Nhất Bác vô lại kia.

"Này..."

Vương Nhất Bác ở phía sau gọi với theo.

Tuy rằng giận, nhưng nghe thấy hắn gọi, Tiêu Chiến vẫn dừng bước.

Nhưng ngay lúc y muốn quay đầu lại nhìn, trong chốc lát, mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ, sáng tối trộn lẫn rồi biến mất, ý thức đột nhiên hồi phục, sau đó cơn đau quen thuộc lại bắt đầu nhen nhóm trong cơ thể y.

Tỉnh rồi.

Tiêu Chiến mở mắt ra, kinh ngạc nhìn bốn phía.

Cảm giác trong mơ vẫn còn vương vấn, quá mức chân thực, cho nên nhất thời y hoàn toàn không có cách nào thích ứng với hoàn cảnh trước mắt, chỉ thẫn thờ nhìn chằm chằm một góc phòng.

"Ngươi tỉnh rồi sao."

Đúng lúc này, giọng nữ nhân vang lên cách đó không xa.

Lệ phu nhân ngồi trên ghế, thong thả thoa móng tay, thấy y tỉnh lại mới hơi ngẩng đầu.

"Còn tưởng rằng ngươi muốn ngủ thêm một lát nữa chứ, Tiêu phi."

————

Mi Hoa:

Điện hạ: Ta đang rất kiềm chế

... Chớt tiệt, kiềm không có nổi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.