Hai má bỏng rát vì đau.
Tiêu Chiến chậm rãi định thần lại, cúi đầu dùng ngón tay chạm nhẹ lên. Phản ứng đầu tiên trong lòng chính là, y đang nghĩ xem một lát nữa để Vương Nhất Bác nhìn thấy thì phải làm sao.
Việt Đế phát tiết xong, cơn giận cũng đã dịu đi vài phần. Hắn phất tay áo một cái, nâng chén trà nhỏ trên án thư lên uống một ngụm.
Tiêu Chiến vẫn ngồi dưới đất như thế, cúi đầu vô thanh vô tức, không biết đang nghĩ gì.
Việt Đế nói: "Quy củ của ngươi đâu?"
Nếu là người khác, bị Việt Đế cho một bạt tai, nhất định sẽ quỳ mọp xuống đất dập đầu xin tha, hoặc ít nhất cũng vội vàng nói vài lời giải thích dễ nghe, xin hắn bớt giận trước. Tiêu Chiến ngược lại một chút phản ứng cũng không có, tựa như hoàn toàn không biết phải làm thế nào, cũng chính vào lúc này, Việt Đế đột nhiên nhớ đến một chuyện. Trong suốt hai năm Tiêu Chiến đến Đại Tấn, ngoại trừ học được cách hành lễ, tất cả những chuyện khác thật đúng là chuyện gì cũng không biết làm. Lúc trước thì cũng thôi, Việt Đế ngoại trừ hủ cổ cũng không buồn để ý đến chuyện gì khác, cứ để mặc y, nhưng hôm nay đang giận dữ, chuyện hủ cổ mãi vẫn không có tiến triển, lúc này lại thấy dáng vẻ phó mặc không buồn lên tiếng này của Tiêu Chiến, lập tức lửa giận lại nóng lên.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn, ánh mắt hơi mờ mịt.
Y quả thật không biết phải làm thế nào.
Quy củ ở Lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-chiet-cot/3458974/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.