Mấy canh giờ trước.
Quả dưa trên bàn được Tiểu Từ Tử cẩn thận cắt thành từng miếng nhỏ, Tiêu Chiến chỉ mới ăn hai ba miếng đã thấy lạnh, liền để xuống.
Trời rất lạnh, trên ghế chất đầy chăn lông, y ngồi lên làm ổ cũng khá thoải mái.
"Đã đi chưa?"
Tiểu Từ Tử bên cạnh gật đầu: "Đi rồi. Ta đưa hắn miếng dưa, hắn liền biến mất tăm..."
Dừng một chút, lại hỏi: "A Chiến, sao ngươi biết hắn ở đây vậy?"
Tiêu Chiến cười cười.
"Đoán."
Không cần nghĩ cũng biết. Có một mật đạo tiện lợi như vậy thì sao có thể không đến quan sát y. Mấy hôm trước chỉ là lười quản, để mặc hắn muốn nhìn thì nhìn, nhưng sáng sớm hôm nay Tiểu Từ Tử ra ngoài lấy mật thư về cho y, trong thư Cao Viễn nói muốn gặp mặt.
—— vậy thì không thể để Chu Chính ở đó lâu thêm.
Cho nên Tiêu Chiến mới sai Tiểu Từ Tử ra ngoài lấy chút thức ăn về, sau đó chia cho Chu Chính một ít, thế là dọa được hắn chạy mất.
Chính mình không nhanh không chậm khoác áo choàng, không để Tiểu Từ Tử đi theo, một mình ra ngoài cửa viện.
Vài thị vệ đứng nghiêm canh chừng cách cửa viện không xa, thấy Tiêu Chiến đi ra đồng loạt quỳ xuống hành lễ, trên mặt nhất nhất không lộ biểu cảm gì, rất quy củ, lạnh lùng xa cách.
Dù sao cũng là cấm quân hoàng gia.
Tiêu Chiến kỳ thực không thích như vậy. Y ghét những thứ lãnh đạm, không thích cảm giác cứng nhắc rập khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-chiet-cot/3375149/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.