Chương trước
Chương sau
Vì khóc một trận trước khi ngủ nên lúc này mắt Tiêu Chiến ửng đỏ lên. Tuy nhìn không thấy rõ nhưng nếu để người khác nhìn ra thì vẫn không tránh được phiền phức.

Đặc biệt là phải đối mặt Việt Đế... Người tinh tường như hắn, chỉ sợ là không giấu được.

Bất đắc dĩ, Tiêu Chiến bảo Tiểu Từ Tử thỉnh Phạm công công chờ một lát, y rửa mặt chải tóc, sau đó liền lục tung đồ lên.

Lúc trước đã từng nói, người Lâu Lan bất kể nam nữ, ít nhiều đều trang điểm, đặc biệt là hoàng thất. Tiêu Chiến mặc dù không quá thích trang điểm nhưng vẫn có đủ những thứ cơ bản.

—— cũng may là vậy, bằng không nhất thời cấp bách thì thật không biết phải làm thế nào.

Qua độ nửa nén hương, y chuẩn bị ổn thỏa, bước ra mở cửa.

Trong lúc ấy, Phạm công công vẫn kiên nhẫn chờ bên ngoài. Hắn chắp tay sau lưng hàn huyên cùng Tiểu Từ Tử, hỏi thăm xem gần đây thế nào, lại hỏi tiếp chuyện ăn mặc, bộ dạng thân thiết như trưởng bối, Tiểu Từ Tử có tật khi căng thẳng thì nói không rõ lời, mà ông ta không hề khó chịu, vẫn luôn cười híp mắt —— người bên cạnh Việt Đế, quả nhiên là không tầm thường.

Sau khi thấy Tiêu Chiến mở rộng cửa bước ra, lớp mặt nạ trên gương mặt tươi cười kia đột nhiên ngưng trệ.

Tiêu Chiến xem ra rất thành thạo trang điểm. Y phục không khác gì ngày thường, chỉ là trên mặt phủ thêm lớp phấn, thoạt nhìn khí sắc cũng tốt hơn, viền mắt lấp lánh ửng hồng, không biết thoa loại phấn gì, đuôi mắt sáng lên màu vàng kim, mí mắt cong cong, toát ra dáng vẻ khó tả hơn bình thường.

Phạm công công giật mình chỉ chốc lát, sau đó bật cười, nhưng cũng không hỏi nhiều, vừa mở miệng liền khen:

"Hiện giờ Tiêu phi nương nương thật đẹp."

Tiêu Chiến phối hợp nở nụ cười.

"Tâm tình tốt."

Trả lời như vậy là ổn thỏa nhất. Phạm công công gật đầu, cười nói: "Nương nương mời theo chúng ta. Chậm trễ thêm nữa bệ hạ sẽ nóng lòng chờ."

Nói thật, Tiêu Chiến lớn như vậy mà số lần trang điểm có thể đếm trên đầu ngón tay. Kỳ thực lần này cũng không quá chỉn chu, thêm chút son phấn để che đi đôi mắt khác thường là được, nhưng không biết tâm tư nhiễu loạn thế nào, Tiêu Chiến cảm giác không được tự nhiên, có chút khẩn trương.

—— kết quả, đến ngự thư phòng y mới phát hiện, cảm giác khẩn trương như vậy là do linh cảm bất tường.



Chính vì Vương Nhất Bác cũng ở đó.

Cũng phải... Đêm qua Lý Uy nói hôm nay là ngày giỗ của Huệ An công chúa.

Nghĩ đến đây, lòng Tiêu Chiến lại chùng xuống.

Bên trong ngự thư phòng, Việt Đế ngồi trước án thư, Vương Nhất Bác đứng bên cạnh, hắn cầm một tệp giấy, đang nói gì đó.

Phạm công công đưa y đến cửa, sau đó khom người hành lễ với Việt Đế.

"Bệ hạ, Tiêu phi nương nương đến rồi."

Nghe vậy, hai người trong thư phòng ngừng trò chuyện. Việt Đế quay đầu lại nhìn, mà Vương Nhất Bác cũng giương mắt liếc sang bên này.

"Tiêu phi đến rồi à." Việt Đế cười, "Bần thần ở cửa làm gì, mau vào."

Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, hành lễ, theo lời đi đến. Vốn là nên giống như thường ngày, không gần không xa đứng trước án thư, nhưng ánh mắt Việt Đế vừa rơi xuống, lại nâng tay gọi: "Đến gần một chút, để trẫm nhìn."

"..." Y khựng lại rồi mới đáp: "Ừm."

—— thật gượng gạo.

Vương Nhất Bác đang đứng ngay bên cạnh. Lúc này hắn đã cúi đầu, mặt không đổi sắc nhìn vào trang giấy trên tay, cứ như hoàn toàn không biết Tiêu Chiến. Đế phi thâm ái ngay trước mặt, phản ứng tránh hiềm nghi này của hắn kỳ thực mới là bình thường. Chỉ là, nếu đổi lại lúc trước thì cũng đành, Tiêu Chiến biết hắn đang giả vờ nên sẽ không nghĩ nhiều, nhưng sau lần mâu thuẫn đêm qua, bộ dạng hắn thế này thật khiến người ta lo sợ bất an.

Tiêu Chiến lặng lẽ ổn định tâm tình, theo lời đi đến trước mặt Việt Đế.

Việt Đế hỏi: "Trang điểm sao?"

Y gật đầu.

Việt Đế nhìn ngắm một hồi, "Hôm nay sao lại muốn trang điểm? Trước giờ trẫm chưa từng thấy."

Tiêu Chiến cong môi, vô thức định trả lời rằng "Tâm tình tốt", nhưng lời đến khóe miệng lại nói không thành câu. Y do dự một hồi, đáp: "Đột nhiên muốn trang điểm nên liền làm."

"Vậy à." Việt Đế nói, "Sau này hãy thường trang điểm, rất đẹp."

Tiếp theo lại nhìn Vương Nhất Bác bên cạnh: "Trẫm và Tiêu phi có vài chuyện cần nói, con lui xuống trước đi."

Vương Nhất Bác vẫn đang cúi đầu nhìn giấy, từ khi Tiêu Chiến bước vào hắn chưa từng nâng mi, tránh hiềm nghi vô cùng triệt để. Nghe Việt Đế lên tiếng hắn mới ngẩng đầu, nhưng dù có nhìn cũng không nhìn Tiêu Chiến, chỉ nói: "Nhi thần xin cáo lui."

Sau đó liền rời đi.

Ở trước mặt Việt Đế, Tiêu Chiến đương nhiên cũng không thể nhìn theo hắn.

Y rủ mắt nhìn ngọc trấn trên bàn Việt Đế, đợi Vương Nhất Bác đi rồi, chỉ nghe Việt Đế hỏi: "Cúi đầu làm gì, không dám nhìn trẫm sao?"



Tiêu Chiến ngẩng đầu. Chốc lát mới hỏi: "Bệ hạ tìm ta có chuyện gì?"

"Cổ trùng ngươi nuôi lần trước." Việt Đế nói, "Bây giờ có thể xem kết quả chưa?"

Y không đáp, trong lòng Tiêu Chiến vẫn nhớ kỹ việc này, Việt Đế cho Nghi phi vòng tay, vậy dược bên trong đâu rồi, xử lý như thế nào?

Nhưng hôm nay trạng thái của y không tốt, không có nhiều sức thỏa hiệp với hắn, thầm nghĩ mau mau nói cho xong rồi trở về, liền nói ngắn gọn: "Bệ hạ có dùng những thứ bên trong vòng tay không?"

"Trẫm đổ ra rồi." Việt Đế nói, "Đồ vật mà nữ nhân thường dùng, trẫm dùng không quen."

Ngữ khí của hắn có chút ý cười, tựa hồ là đang cố ý trêu chọc người nào đó, nhưng vẫn rất ôn nhu, thanh âm nghe ra tràn ngập sủng nịch. Nếu là phi tần khác nhất định sẽ thụ sủng nhược kinh, nhưng đối với Tiêu Chiến mà nói, hoàn toàn chỉ có đáng sợ.

Y nói: "Ta không phải nữ nhân, bệ hạ."

Việt Đế cười ha ha, không hề khó chịu vì y không nịnh nọt mình, vuốt râu nói tiếp: "Là dung mạo Tiêu phi quá đẹp. Trẫm thường quên mất, ha ha."

"..." Tiêu Chiến cong môi, không nói gì nữa.

"Ngươi qua đây." Chỉ chốc lát, Việt Đế lại tiếp.

Ngọn đèn trong Ngự thư phòng vàng chói, sống lâu rồi, đứng lâu thật làm người ta váng cả đầu.

Tiêu Chiến nhắm mắt, cố hết sức kìm nén cảm giác khó chịu. Y đang đứng bên cạnh Việt Đế, mà Việt Đế nắm lấy một tay y, ánh mắt rơi vào cổ tay mảnh khảnh, tựa như đang tinh tế thưởng thức vật gì đó.

Tối hôm qua lúc cùng Nghi phi trò chuyện bên giường, nhìn thấy tay Nghi phi tay, hắn liền nghĩ đến Tiêu Chiến.

Nhưng có lẽ là vì cốt nhục trời sinh, cổ tay Tiêu Chiến mang thêm ngân sức, so ra đẹp hơn Nghi phi một chút.

Đại đa số người Lâu Lan sở hữu thân hình ưu việt, ngay cả xúc cảm nơi làn da cũng khác người, điểm này càng thể hiện rõ trên người Tiêu Chiến. Không biết vì sao, y luôn mang đến cảm giác trong trẻo đẹp đẽ, đôi mắt trong ngần, khuôn mặt hoàn mỹ tựa sứ, vừa lạnh lùng vừa mong manh. Số ngân sức này càng làm cả người y như tỏa sáng.

Thật sự liêu nhân... Làm sao nội tâm không ngứa ngáy cho được.

Tiêu Chiến cố nhịn để hắn nhìn, một lát mới mở miệng nói: "Bệ hạ hôm nay truyền ta tới rốt cuộc là có chuyện gì? Nuôi cổ trùng sao?"

"A." Việt Đế thờ ơ đáp, "Nghi phi muốn xin ngươi một cây trâm, nhờ trẫm hỏi xem ngươi có nguyện ý hay không?"

"Đồ của ta không thể tùy tiện cho người khác." Vừa nói Tiêu Chiến vừa lẳng lặng rút tay về, "Chuyện này bệ hạ cũng biết."

"Ha ha, trẫm đương nhiên biết. Có điều Nghi phi dây dưa chuyện này cả ngày, nếu Tiêu phi không ngại, chi bằng cho trẫm chút thể diện?"

"..."

Tiêu Chiến do dự một lát, cuối cùng vẫn đưa tay lên, rút một cây trâm ra khỏi tóc.

Một là không thể từ chối Việt Đế. Hai là —— y thực sự muốn nói cho xong rồi trở về. Bầu không khí hôm nay làm y không dễ chịu chút nào.



Cũng may Việt Đế không làm khó y nữa.

Hắn cầm cây trâm, lại tùy ý hỏi thêm về cổ trùng, xác nhận không có vấn đề gì liền cho y lui.

Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu đi về tiểu viện của mình.

Nhưng ra khỏi đại môn mới phát hiện Vương Nhất Bác vẫn còn chưa đi.

Hắn và một vị có vẻ là viên quan đang đứng trên bậc thang trò chuyện, hai người đang nói gì đó, có lẽ chuyện công sự.

Thấy y, viên quan chắp tay hành lễ: "Tiêu phi nương nương."

Ánh mắt Vương Nhất Bác cũng dời về bên này, hiện giờ đang ở ngoài nên vẫn phải giữ lễ tiết. Hắn cũng nhếch nhẹ môi, "Tiêu phi nương nương."

Tiêu Chiến đáp lễ. Sau đó lại cúi đầu, đường hoàng giữ vạt áo, từng bậc từng bậc đi xuống cầu thang, một mình rời đi.

Y không biết, phía sau, ánh mắt Vương Nhất Bác như có như không dõi theo bóng hình y.

Mới vừa rồi khi vào Ngự thư phòng, trên tóc Tiêu Chiến có bao nhiêu món đồ, lúc này đi ra còn lại bao nhiêu, hắn đều nhớ rõ ràng.

Vị quan kia cũng hiếu kỳ nói: "Tiêu phi nương nương này sao lại một thân một mình thế kia, cung nhân bên cạnh một người cũng không có."

Ở quốc gia đầy lễ nghi phiền phức như Đại Tấn mà nói, việc này thật kỳ quái. Dù thế nào cũng nên phân phó cho nương nương một vài tùy tùng, vậy mà vẫn luôn một mình đi tới đi lui, thoạt nhìn không hợp cung quy, nhưng không biết tại sao bệ hạ cũng không để ý.

Vương Nhất Bác cười cười.

"Là Phụ hoàng biệt đãi."

Hắn nói, ngữ khí nhàn nhạt.

"Gần đây không phải Tiêu phi rất được sủng ái sao."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.