Mặc dù rất mệt nhưng ngủ cũng không an ổn.
Tiêu Chiến không thích hoài niệm quá khứ, sau khi đến đây rất ít khi hồi tưởng những chuyện ở Lâu Lan, nhưng đêm nay không biết xảy ra chuyện gì, y lại nằm mơ về ngày trước.
Mơ thấy ánh mặt trời nhuộm đỏ một buổi chiều trong ký ức.
Vạn quân vây thành, áo giáp bạc lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, gió lớn rít gào xô cát vàng thành từng cuộn, kéo những lá cờ trên cổng thành bay phấp phới.
Trong mơ, y thấy mình chạy rất nhanh, liều lĩnh bất chấp chạy theo một thân ảnh đỏ rực bên kia tường thành. Cờ bay phấp phới, y phục đỏ cũng phần phật, vạt áo vung lên trong gió còn diễm liệt hơn ánh chiều tà, đẹp đến nhức mắt.
Hài tử mặt đầy nước mắt, liều mạng vươn tay, nỗ lực bắt lấy bóng người lung lay sắp đổ ——
"Mẫu phi..."
Tiêu Chiến giật mình tỉnh giấc.
Y giật mình mở to mắt nhìn chằm chằm rèm giường trên đầu, một lúc lâu mới động đậy nhìn xung quanh.
Góc bàn thắp một trản đèn chiếu sáng khắp phòng, đồ vật ánh lên sắc vàng lấp lánh, xa hoa diễm lệ nhưng lại không có bất kỳ ai, vô cùng trống trải.
Y chợt nhớ ra đây là tẩm điện của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không ở đây, có lẽ đã đến nơi khác nghỉ ngơi.
Hắn không ngủ chung với Tiêu Chiến. Trước kia cũng thế, hoan ái xong liền rời đi, không ở lại qua đêm.
—— Nghĩ cũng đúng, hắn cảnh giác cao độ như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-chiet-cot/2425266/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.