Chương trước
Chương sau
"Vương Nhất Bác, tôi chỉ nói một lần thôi. Cho tôi một phòng đơn" Trong phòng nghỉ ngơi, thiếu tướng đại nhân lạnh mặt dùng tất cả các biện pháp từ lời nói tới ngôn ngữ cơ thể cho Vương Nhất Bác thấy, cậu từ chối chuyển vào phòng ngủ của hắn.
"Thân ái, em đừng cố chấp như vậy được không, tinh cầu của chúng ta không bì được với Liên Bang, phòng ốc thiếu thốn...Cài này, để em chịu thiệt chút được không. Tôi ở bên cạnh cũng tiện chăm sóc cho e hơn" Thật ra, cho dù toàn bộ tinh cầu đều là phòng trống, Vương Nhất Bác cũng tuyệt đối không để Tiêu Chiến ở phòng khác.
"Đây là đạo đãi khách của tinh cầu các anh à?" Cậu hiểu quá rõ nếu ở với Vương Nhất Bác nhất định sẽ tiếp tục làm chuyện buổi chiều hôm nay vẫn dang dở, cho nên Tiêu Chiến phải kiên định giành cơ hội được ở một mình.
"Có phải rất nhiệt tình đúng không?" Vương Nhất Bác nở một nụ cười xấu xa: "Em yêu, em nghĩ xem, có cao thủ có thể lực và tinh thần lực đứng thứ hai Liên Bang làm bảo tiêu bên người, người này còn là phụ thân của con trai em, em chẳng lẽ không cảm thấy tôi vừa đáng tin lại đáng yêu à?"
"...." Đáng yêu chỗ nào chứ? Tên nam nhân này chả lẽ không học qua tự biết lấy mình bốn chữ này viết thế nào à.
"Ngoan nào, nhập gia tùy tục mà. Nếu có phòng thích hợp tôi nhất định sẽ sắp xếp cho em. Tại vì không có chứ... Nếu không được nữa, vậy em ngủ giường tôi ngủ sofa được không?" Chỉ cần đem Tiêu Chiến lừa vào phòng được, điều kiện rách nát gì hắn cũng có thể nói ra được.
Hắn cũng không nghĩ xem, hormone của hắn kích thích tới Tiêu Chiến thế nào, chỉ cần hai người ở cùng một không gian, không củi khô bén lửa mới là lạ ấy. Điều kiện không thực tế như vậy thật làm người khác ghét bỏ mà.
"Đừng suy nghĩ nữa mà, cho dù em thích bị camera quan sát 24/24 thì em cũng phải suy nghĩ cho đứa bé của chúng ta chứ. Trong phòng này có phóng xạ đấy" Thấy Tiêu Chiến lưỡng lự mãi không gật đầu, Vương Nhất Bác nhịn hết nổi, vươn tay ôm lấy bả vai của ai kia.
"Thiếu tướng sao lại cảm tính vậy cơ chứ, em đã mạo hiểm tính mạng con chúng ta một lần rồi, em còn muốn có lần thứ hai?"
Nghe thấy tên gia khỏa này nhắc tới đứa bé, bàn tay vốn dĩ muốn đẩy ra của Tiêu Chiến cũng cứng lại. Đứa bé trong bụng như cảm nhận được nhẹ nhàng động đậy một chút, rõ ràng còn nhỏ như vậy, nhỏ tới mức không thể nào có động thái phản xạ, vậy mà Tiêu Chiến lại rõ rành rành cảm nhận được bé đang giận dỗi với cậu, cú đạp này như muốn kháng nghị với cậu chuyện gì vậy.
Tiêu Chiến trong lòng than nhẹ một tiếng, được rồi, xem như là vì nhóc con này đi.
"Anh xác định anh ngủ sofa sao?"
"Đương nhiên, em cầu xin tôi ngủ giường tôi cũng không ngủ đâu." Vương Nhất Bác khóe miệng giơ cao tới vành tai, trong lòng nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu: Nếu Tiêu Chiến nhịn không nổi cầu xin hắn, hắn cũng sẽ không tuyệt tình từ chối đâu.
Bữa tối ăn ở phòng ngủ của Vương Nhất Bác, khổ tận cam lai, thật vất vả mới đem thiếu tướng bảo bối bắt cóc lừa gạt đến phòng mình, đương nhiên sẽ không để cậu đi ra ngoài bị người khác xoi mói.
Vì để có bữa tối thật phong phú, Vương Nhất Bác tự mình nấu nướng. Từ khâu chọn thực phẩm ở nhà bếp tới nêm nếm gia vị cuối cùng là bày đồ ăn lên bàn, em trai thủ tĩnh Lam Tinh không có mấy lần kinh nghiệm nấu nướng vậy mà lại rửa tay nấu canh, ngay cả người máy hỗ trợ cũng không cần, từng bước từng bước dựa theo sách nấu ăn làm. So với năm đó học lắp súng ống và ứng dụng máy móc còn chuyên tâm và cẩn thận hơn.
"Thế nào, hương vị không tệ đúng không?" Gắp một miếng cá cốt xanh đặc sản của Lam Tinh vào bát Tiêu Chiến, ánh mắt Vương Nhất Bác sáng lòe lòe như đèn ô tô, còn kém chút chưa viết: Tới khen anh a~ Mau tới khen anh đi~
Tiêu Chiến lạnh nhạt khẽ mở đôi môi mỏng, đem miếng cá trong suốt đưa vào miệng, đôi môi hồng nhạt, lộ ra xương cá màu xanh lam, bàn tay trắng nõn, cái nĩa màu bạc, Vương Nhất Bác si ngốc nhìn thiếu tướng nhà hắn, không cần ăn cơm cũng đủ no rồi.
" n, cũng được."
Một câu cũng được cũng đủ làm Vương Nhất Bác vui tới mức nhảy nhót vòng quanh căn phòng.
Hắn rốt cục cũng trấn định lại, nén lại nụ cười bên khóe miệng, đem toàn bộ nửa con cá bỏ vào bát Tiêu Chiến: "Ngon thì em ăn nhiều chút, cá cốt xanh rất giàu dinh dưỡng, rất thích hợp cho người mang thai ăn."
Tiêu Chiến trừng hắn một cái: "Anh muốn tôi ăn cơm ngon miệng thì ngậm miệng lại."
Cái gì mà người mang thai, bớt nhắc nhở cậu hiện tại khốn khó tới mức nào khó vậy sao? Vương Nhất Bác làm động tác kéo khóa lại trên miệng, vui vẻ hạnh phúc giúp Tiêu Chiến gắp đồ ăn, xem ra bản thân ngoài có thiên phú về máy móc, ngay cả nấu nướng cũng không tệ đâu, ít nhất thân ái nhà hắn biểu thị cậu khá hài lòng, sự khẳng định này so với tờ giấy chứng nhận đầu bếp năm sao còn làm Vương Nhất Bác vui hơn.
Ăn cơm xong, Tiêu Chiến cũng giúp đỡ dọn dẹp, dù sao ăn nhờ ở đậu ở chỗ người ta. Nhà Vương Nhất Bác việc gì cũng có người máy quản gia làm thay, hắn sao có thể để cậu giúp đỡ. Phân phó người máy dọn dẹp xong, lại lần nữa vừa dỗ vừa gạt kéo Tiêu Chiến tới phòng ngủ của mình.
"Tắm rửa trước đi đã, em nên ngủ sớm một chút. Đối với cục cưng hay em đều có ích. Không cho em làm việc gì nữa, chỗ này là địa bàn của tôi. Em cứ xem nơi này thoải mái như nhà mình là được rồi."
Cường thế kéo Tiêu Chiến vào phòng tắm, mở khóa cho nước chảy ra, hắn rắc ít muối tắm và dầu tắm vào bồn, chỉ chỗ để quần áo sau đó hoàn toàn không giống ngày thường, cực kì chính nhân quân tử đi ra khỏi phòng tắm. Làm cho Tiêu Chiến có chút không tin vào mắt mình.
Có lẽ tại vì tên gia khỏa đang ở trên địa bàn của chính mình, không cần gấp gáp lộ ra bản tính tham dục như vậy. Cậu đã bị ép phải lưu lại ở Lam Tinh rồi, Vương Nhất Bác muốn làm gì đều dễ như trở bàn tay không phải sao?
Mở cho vòi nước chảy nhanh hơn, Tiêu Chiến ngồi xuống cái ghế bên cạnh nghỉ ngơi chốc lát, cậu xoa nhẹ cái mũi chua sót. Tiếng nước róc rách và mùi hương tao nhã Vương Nhất Bác lưu lại thoang thoảng bao trùm, làm cho đầu óc cậu thư thái hơn một chút, cậu hiện tại quả thật cần tắm nước nóng rồi.
Thiếu tướng đứng dậy, cởi ra từng kiện quần áo mà Vương Nhất Bác đưa cho, rất vừa người cậu, làm cậu có cảm giác nghi ngờ có phải Vương Nhất Bác đã chuẩn bị quần áo cần thiết rất sớm từ trước. Nam nhân trẻ tuổi mới hơn hai mươi, thân thể tràn đầy sức mạnh khỏe khoắn, thon dài lại xinh đẹp, làn da phơi thế nào cũng không đen, lưu lại vài vết sẹo khi chấp hành nhiệm vụ, Tiêu Chiến từ chối dùng da cấy ghép phẫu thuật xóa sẹo, cậu không phải con gái, sẹo là huân chương của quân nhân.
Mở rộng hai chân bước vào bồn tắm, cảm giác nước nóng bao vây cơ thể thật thoải mái chết người. Cậu thở phào một hơi, trong không khí hình thành chút sương trắng, nhắm mắt lại, toàn thân nhẹ bẫng như muốn bay lên, ngay cả cái bụng thường ngày hay làm phản với cậu cũng rất dễ chịu, giống như đang bơi lội trong bể tắm.
Đau đớn thường đến lúc bất chợt, cái bụng chìm trong nước đột nhiên co rút đau đớn, lần đau này so với những lần trước đó có gì đó không giống, đau đớn như muốn xé rách ruột gan, làm cho Tiêu Chiến thấp giọng mà kêu lên, hai tay che lấy bụng, trong lúc hỗn loạn uống phải mấy ngụm nước, vẻ mặt nghẹn đến đỏ bừng, hoàn toàn không biết vật nhỏ trong bụng lại nháo chuyện gì.
"Vương Nhất Bác...Vương Nhất Bác..." Cắn môi kêu tên nam nhân duy nhất có thể giúp cậu hiện tại, phòng tắm cách âm quá tốt không có cách nào giúp cậu truyền âm. Tiêu Chiến lúc này hi vọng Vương Nhất Bác có thế tiến vào xem cậu biết bao, nhưng hắn quả thật trở thành chính nhân quân tử rồi, không những không có ý định mở cửa hơn nữa hắn còn cách phòng tắm rất xa, không hề biết chút động tĩnh gì trong phòng tắm.
"Hỗn đản..đau quá...aaa" Một tiếng hét kinh hãi, Tiêu Chiến cảm giác có cái gì đó thuận theo hậu huyệt của cậu trượt ra, vùng bụng bị thứ gì đó đè ép lên, sau đó mở ra, rồi lại dần dần hồi phục lại như nguyên trạng.
Đau đớn dần giảm bớt, Tiêu Chiến dùng tất cả sức lực đỡ thân mình ngồi thẳng, nhưng sau khi cậu ngồi thẳng, một thứ không nên xuất hiện ở phòng tắm hiện ra trước mắt cậu, làm cho vị thiếu tướng trẻ tuổi đã trải qua nhiều phong ba bão táp cũng trắng mặt ngốc ra đó
Vật hình trứng lớn hơn trứng gà gấp năm sáu lần này là cái gì...
"Vương Nhất Bác!!!" Không nhịn nổi nữa cậu kêu lớn một tiếng, quả trứng kì lạ này, làm cho Tiêu Chiến không tự giác mà khủng hoảng. Nghĩ tới vừa rồi có thứ gì đó rớt ra từ phía sau nhìn quả trứng bự màu da đang trôi nổi trên mặt nước, cho dù toàn thân trần như nhộng cậu cũng phải kêu Vương Nhất Bác tiến vào, cậu cần Vương Nhất Bác.
"Sao vậy thân ái, xảy ra chuyện gì.." Vương Nhất Bác nghe đươc tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Chiến, giật nảy mình, cho rằng đã xảy ra chuyện gì. Chờ đến lúc hắn thấy người trong lòng lõa thể, vẻ mặt kinh hãi nhìn bồn tắm lớn, lại nhìn quả trứng đang trôi nổi trong nước. Miệng mở lớn tới mức có thể nhét một quả trứng gà không thể tin nổi, một láy mới nói: "Thân ái... emm...em sinh một quả trứng?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.