Chương trước
Chương sau
Nếu muốn tính toán kĩ càng, từ khi cuộc sống cậu vì Vương Nhất Bác mà mất khống chế tới nay, số lần Tiêu Chiến thoả hiệp so với cả đời này cậu gộp lại cũng bằng.
Đầu tiên là khuất phục trước dục vọng thẹn thùng thoả hiệp với Vương Nhất Bác, tiện đà vì muốn có được phương pháp đối phó Vương Nhất Bác lại thoả hiệp với Edison, hiện tại, bởi vì mệnh lệnh của phụ thân, Tiêu Chiến không thể không tiếp nhận công việc không trong phạm vi chức quyền của cậu-- làm bảo tiêu tạm thời cho Kennard Gavin, bảo vệ an toàn của hắn trên đường đi và khi tới Thường Viễn Tinh.
Này thật quá mức châm chọc, vì lúc ba tháng trước, cậu còn thống lĩnh bộ đội không hạm liều chết đối kháng với bộ đội vũ trang tư nhân của Kennard, hiện tại cậu vậy mà lại bảo vệ tên thủ lĩnh đó an toàn. Không chỉ như thế Kennard Gavin còn cùng người cả đời này cậu hận nhất có thiên ti vạn lũ quan hệ.
Tiêu Chiến cảm giác chính mình đặt chân vào một cái cục diện vừa phức tạp vừa khó khống chế, đặc biệt là tên nam nhân vẻ mặt nhàn nhã tựa như quý công tử đang thưởng thức rượu ngon này, dùng đôi mắt màu lam xinh đẹp cười như không cười nhìn cậu.
" Gavin tiên sinh, mong anh nghiêm túc một chút mà nghe tôi nói những sắp xếp trong hành trình này. Từ Quốc Hội Tinh đến Thường Viễn Tinh lữ trình dài 4 tiếng rưỡi theo giờ địa cầu, anh sẽ được sắp xếp ở một khách sạn cao cấp nhất Thường Viễn Tinh, rồi sẽ tiến hành lịch trình 7 ngày do tôi an bài và đi theo. Nếu anh có kế hoạch ngoài lịch trình này thì mong anh nói trước một ngày cho tôi biết"
" Thiếu tướng các hạ" Kennard nhẹ nhàng bâng quơ mà đánh gãy lời báo cáo nghiêm túc cứng nhắc:" Cậu thật sự cho rằng tôi theo cậu tới Thường Viễn Tinh chỉ vì muốn du lịch tinh tế? Nếu thật sự vậy, cậu thật đúng là ngốc đến đáng yêu.."
Tiêu Chiến sắc mặt lạnh lùng:" Kennard tiên sinh, tôi chỉ là nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh bảo hộ anh mà thôi. Cũng mong anh phối hợp một chút"
" Tôi thập phần đồng ý phối hợp, chỉ là nơi tôi muốn du lịch chính là nhà của thiếu tướng các hạ"Đã nói đến đây, Tiêu Chiến không có khả năng không biết Kennard muốn gặp người bị cậu nhốt dưới tầng hầm Vương Nhất Bác.
Có điều cậu cũng không phải ngốc, mặc kệ quan hệ giữa bọn họ là gì, cũng mặc kệ năng lực bọn họ cường đại ra sao, Vương Nhất Bác tuyệt đối không thể thả ra. Thế là dứt khoát giả ngu:" Nhà của tôi không chào đón lữ khách"
" Nếu không phải lữ khách thì sao?" Hắn chậm rãi mà uống một ngụm rượu, cười nói:" Trên thực tế, quan hệ chúng ta rõ ràng thân thiết hơn cậu nghĩ rất nhiều. Cho nên đầu tiên, chúng ta bắt đầu đổi xưng hô một chút thế nào? Gọi tôi là Kennard?"
"....." Tiêu Chiến bị da mặt dày của hắn làm cho không biết trả lời thế nào. Thân thiết? Cậu lúc nào thì cùng tên thủ lĩnh tinh đạo này có chút quan hệ thân thiết? Thượng đế đều biết đó là chuyện không khả năng.
" Không muốn gọi tôi như vậy sao? Cũng đúng, quan hệ chúng ta cuối cùng vẫn cách một tầng, có điều nếu Vương Nhất Bác nhận định cậu là bạn lữ của nó, tôi đây gọi cậu một tiếng đệ muội không quá đi?"
Tiêu Chiến vừa nãy không biết mở miệng thế nào, mà lúc này là cậu trực tiếp bị Kennard đánh tan, âm thanh đều có chút mất kiểm soát:" Ngươi đáng chết rốt cục đang nói bậy bạ cái gì"
Bạn lữ Vương Nhất Bác?! Cả đoàn cường đạo này có phải toàn chỉ sống trong thế giới của bọn họ không đúng không?
Đúng vậy, Vương Nhất Bác với hắn là một bọn, hắn cũng là tên cường đạo, hoàn toàn phù hợp với tác phong tự quyết định của tên cường đạo.
" Có bậy bạ hay không không phải cậu nói là được."
Bộ dáng tự tin của Kennard này giống hệt tên Vương Nhất Bác kia" Tôi nghĩ, Lục thiếu tướng sẽ không vô nhân đạo đến mức không cho một ca ca nhớ đệ đệ của mình gặp mặt đâu nhỉ"
" Vương Nhất Bác không ở chỗ tôi"
" Gạt người" Kennard trên dưới đánh giá khuôn mặt vô biểu tình với ưu thế nói dối lưu loát của thiếu tướng:" Tôi thậm chí có thể ngửi được hơi thở hormone của Vương Nhất Bác toả ra từ thân thể cậu, cậu có thể không cho tôi gặp nó, có điều tôi không thể đảm bảo tôi có thể vì quá nhớ đệ đệ mà làm ra chút chuyện làm đệ muội không vui vẻ hay không đâu nha"
" Câm miệng" Cái gì mà đệ muội, cậu thật muốn đem hai anh em đáng chết này giết chết rồi vứt xác ra ngoài không gian cho bọn họ cộng sinh với mấy mảnh nhỏ tinh tế ngoài kia.
" Chậc, chậc, ánh mắt Vương Nhất Bác thật kém. Cậu cũng thường xuyên kêu nó câm miệng vậy sao, cho dù bị nó dấu hiệu rồi mà cũng không trở nên ôn nhu chút nào sao?"
Kennard vừa nói hết câu, bàn tay Tiêu Chiến cũng nhịn không được hướng về gương mặt xinh đẹp tát một cái. Hai anh em bọn họ đều đáng ghét y như nhau, chính mình lại bị bọn họ bắt chẹt, loại phẫn nộ cực hạn này làm Tiêu Chiến hận không thể đem bọn họ giết người diệt khẩu.
" Cảnh báo, cảnh báo, trong cabin không được tiến hành bất cứ hành vi bạo lực nào, nếu chỉ số bạo lực không giảm xuống, ba giây sau sẽ tự động phun nước làm đại gia bình tĩnh một chút" Trong cabin truyền đến giọng nữ ôn nhu cảnh báo, Tiêu Chiến thu hồi bàn tay, thở hổn hển nhìn nam nhân bị cậu đánh đến khoé miệng chảy máu.
Chỉ thấy Kennard tươi cười không thay đổi, chỉ là dùng bàn tay lau chùi khoé miệng dính máu:" Còn xử dụng bạo lực gia đình, nếu không phải thấy cậu đang mang thai con của gia tộc Gavin chúng ta, tôi nhất định không cho Vương Nhất Bác cưới cậu"
Tên hỗn đản này thật sự không thể nói chuyện với hắn nửa câu, thiếu tướng phẫn nộ tột đỉnh mà quay người, để cái tên đầu lĩnh tinh đạo này ý dâm quan hệ giữa cậu và Vương Nhất Bác đi, chờ hắn gặp được đệ đệ rồi hắn sẽ biết, chính mình cùng Vương Nhất Bác trừ bỏ một chút thân thể ỷ lại làm cậu buồn nôn kia ra, còn lại chỉ là quyết tâm đem Vương Nhất Bác diệt trừ. Chỉ là hiện tại quyết tâm đó thêm vào một người-- Ca ca của hắn Kennard Gavin.
******
Thiếu tướng trẻ tuổi có kế hoạch riêng của cậu, hơn nữa lần này cực kì quyết tâm. Ngay khi phi hạm phá vỡ tầng khí quyển Thường Viễn Tinh rơi xuống đất, cậu trước tiên sắp xếp hai quân nhân đáng tin cậy nhất bảo hộ Kennard, rồi mới đem hắn đưa đến khách sạn cao cấp nhất, sấm rền gió cuốn mà đem hắn dàn xếp cho xong, không cho hắn cơ hội mở miệng nói chữ nào.
Kế tiếp cậu có thời gian nhẹ nhàng một tí.
Có lẽ sẽ trở về xem Vương Nhất Bác một tí, sau khi biết mình không cần ỷ lại vào việc giao phối với Vương Nhất Bác, hắn hẳn là có chút khủng hoảng đi? Rốt cục hắn cũng không thể tùy tâm sở dục mà nhục nhã mình như trước, mà độ khó của việc lấy huyết thanh của hắn rõ ràng dễ tiếp thu hơn cái phương pháp kia rất nhiều.
Đương nhiên ngoại trừ đi thưởng thức phẫn nộ và không cam lòng của hắn, Tiêu Chiến còn muốn thẩm vấn một chút thân phận thật sự của hắn. Cậu đến giờ vẫn không thể tin tưởng được bản thân để lộ sơ hở như vậy, để một tên tinh đạo trà trộn vào bên người làm bảo tiêu, còn không chút phòng bị với hắn, cuối cùng rơi vào kết cục này cũng coi như gieo gió gặt bão.
" Chủ nhân, chủ nhân, người cuối cùng cũng trở lại" Làm cậu ngoài ý muốn đó là Lục Tiểu Bảo hoan nghênh đối với cậu có chút quá mức, nếu người máy có cảm xúc cậu có thể rõ ràng nhận ra cảm giác lo âu và bất an của Lục Tiểu Bảo.
" Xảy ra chuyện gì" Tiêu Chiến đi vào biệt thự hỏi.
" Người kia, tù phạm nhốt dưới tầng hầm kia, hắn hôn mê rồi. Không có mệnh lệnh của chủ nhân em không dám tìm bác sĩ, chính là bộ dáng sinh mệnh hắn thật mỏng manh. Đều là Tiểu Bảo vô dụng, ngay cả một tù phạm em cũng chăm sóc không tốt...huhu.."
Tiêu Chiến trong lòng căng thẳng:" Hắn hiện tại còn chưa tỉnh à? Ngươi trước đừng kêu bác sĩ để ta đi xem trước đã" Không hợp lý, Vương Nhất Bác là Alpha cường đại như vậy, sao có khả năng dễ dàng hôn mê như vậy, rõ ràng trước khi mình rời đi hắn vẫn nói năng sinh long hoạt hổ lắm mà.
Mới thời gian hai ngày, sinh mệnh hắn liền mỏng manh? Nói không chừng là âm mưu quỷ kế hắn vừa nghĩ ra để đối phó mình.
Ghế sinh học đã mở rộng thành một cái giường nhỏ tạm thời, Vương Nhất Bác nằm trên đó sắc mặt hắn tái nhợt, môi cũng không còn chút huyết sắc. Quan trọng nhất là sau khi Tiêu Chiến bước vào tầng hầm hắn ngay cả động cũng không động, tựa hồ không phát hiện Tiêu Chiến tới.
" Vương Nhất Bác " Tiêu Chiến nửa tin nửa ngờ mà đến gần Vương Nhất Bác, ngẩng đầu nhìn các chỉ số trên ghế sinh học, sắc mặt càng thêm khó coi-- Vương Nhất Bác xem ra bệnh nặng một trận, cơ năng toàn thân đều hiển thị trạng thái thấp nhất, nhất định phải nhanh chóng chữa trị mới được.
Chỉ là một khi bác sĩ phát hiện sự tồn tại của Vương Nhất Bác, chính mình sẽ không có khả năng giam giữ hắn nữa, có thể nghĩ, sau khi được chữa khỏi hắn sẽ thoát khỏi khống chế của mình, tạo cho cậu phiền toái còn nhiều hơn.
Tiêu Chiến lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve trán của Vương Nhất Bác một chút, một cỗ choáng váng nhanh chóng đánh úp cậu, cậu cho rằng bản thân đã không bị hormone của hắn ảnh hưởng nhưng vừa đụng vào hắn, toàn thân cậu liền trở nên khó chịu, ngay cả dạ dày cũng co rút đau đớn.
" Ngô...thiếu tướng thân ái, là em sao? Em...đã trở lại?" Ngoài ý muốn chính là vì đụng chạm của cậu, Vương Nhất Bác gian nan mà thành công mở mắt, chỉ số của ghế sinh học có chút chút tăng lên:" Đừng chạm vào tôi, như vậy sẽ làm em khó chịu, tôi luyến tiếc"
" Anh tỉnh? Anh rốt cục đang chơi trò đáng chết gì vậy? Vì cái gì đang êm đẹp mà trở thành cái dạng này?" Tiêu Chiến nói không rõ nguyên nhân mà bắt đầu phẫn nộ, cái này càng giống kiểu giận chó đánh mèo hơn, khi sự tình phát triển không giống như mình tưởng tượng.
" Xin lỗi em yêu, tôi nghĩ tôi không có sức lực trả lời câu hỏi của em... Nhớ kĩ đừng đụng tôi, cũng đừng dùng huyết thanh của tôi, có điều nếu em nguyện ý, bồi bên cạnh tôi, cả đêm, tôi hẳn sẽ..." Hắn một câu hoàn chỉnh còn chưa nói xong liền hôn mê lần nữa. Tiêu Chiến ngốc tại chỗ, không biết nên làm sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.