Chương trước
Chương sau
Hai ngày sau, Lục Vũ Minh nhận được cuộc điện thoại từ cha Lục

* " Tiểu Minh, cha mẹ sắp tới thăm con rồi đây. "

* " Hả cha? Cả mẹ nữa? Hai người đến đây rồi sao?

* " Ừm, ta muốn xem xem con sống thế nào. "

Ai vậy ? "

Kình Ngọc bước tới, thấy cậu nghe điện thoại cũng áp vào nghe

* " Con biết rồi, khi nào tới nơi cha mẹ hãy gọi lại. "

Tút_

Cậu tắt máy, xong quay sang kể với hắn

Cha mẹ tớ sắp đến đây rồi, cậu cho tớ quay về chỗ cũ nha. "

Kình Ngọc nghe vậy, giây sau liền đồng ý giống như chờ ngày này lâu lắm rồi

" Được, chúng ta cùng đi. "

Hắn đưa cậu chuẩn bị đồ, đích thân chọn quần áo cho cậu, tỏ ra hết sức mong

đợi.

Lục Vũ Minh cản thấy cha mẹ mình đến thăm mà hắn còn háo hức hơn cả cậu nữa...Chẳng biết muốn làm gì.

Đừng nói là cậu định tiết lộ mình là bé gái năm xưa đấy nhé? " Họ sẽ sốc lắm đấy

Hắn không trả lời, hỏi ngược lại cậu

" Vậy thì đối với cậu, quan hệ bây giờ của chúng ta là gì? "

Mối quan hệ bây giờ...

Cậu không biết phải trả lời thế nào, đây là điều cậu chưa suy nghĩ đến

Nữ chính thật đã được tìm thấy...Vậy mối quan hệ của hai người họ rốt cuộc là gì?

[ Đừng lừa bản thân nữa, cậu yêu hắn mà. ]

Hệ thống thoắt ẩn thoắt hiện như ma, giọng nó vang lên trong đầu cậu mở ra chân lý

'Hệ thống, ngươi...

[ Nếu cậu không yêu hắn thì sao lại không muốn hắn chết? Tôi chuyển sinh cậu đến thế giới này với mục đích là để cậu sống một đời hạnh phúc an nhàn đấy thôi...giờ có thêm người yêu cậu thật lòng rồi sao phải trốn tránh. ]

Hệ thống nói đúng

Cậu nghĩ mình có câu trả lời rồi.

Lục Vũ Minh không trực tiếp đáp lại, tiến tới hôn lên môi hắn một cái

Như vậy đã rõ.

**



Kình Ngọc đưa cậu trở về toà căn hộ trước đây, vừa bước lên phòng đã thấy ở trước cửa có đôi vợ chồng một nam một nữ đã đứng sẵn đó

Cha, mẹ. "

Lục Vũ Minh cất giọng gọi, hai người họ quay sang nhìn cậu vui mừng

Tiểu Minh, con sống tốt chứ? "

Mẹ Lục lấy cậu liền chạy lại ôm, đối với bà dù cậu có bao nhiêu tuổi thì vẫn chỉ là đứa trẻ mà thôi.

Con ổn, cha mẹ cứ yên tâm.

Lúc này cha Lục mới để ý thấy người đứng phía sau Lục Vũ Minh

Cậu này là bạn con hả ? "

" À là..."

Cậu đưa tay gãi gãi đầu không biết phải giải thích thế nào thì hắn đứng phía sau mỉm cười lên tiếng thay

" Lâu rồi không gặp, thưa bác. "

Lâu rồi không gặp ?

Cậu trai này, chúng ta từng gặp nhau hả?

Cha Lục nhướn mày khó hiểu

Kình Ngọc còn tính nói gì đó thì bị cậu chặn lại

" T-trước tiên chúng ta vào trong đã. "

Cha mẹ Lục ngồi đối diện với cậu và hắn, không khí có phần căng thẳng khó nói

Lục Tân sau khi biết được người ngồi cạnh con trai mình là ai thì cảm thấy nhức nhức cái đầu rồi đó

Mẹ Kình mặt tỉnh bơ hỏi lại " Vậy cháu là đứa bé Kình Ngọc năm đó ? "

Kình Ngọc gật đầu " Vâng, vì có lý do nên phải giả làm con gái, cháu không có ý lừa hai bác đâu.

Mẹ Lục nhẹ mỉm cười " Không sao, chỉ ta là hơi bất ngờ. "

Cha Lục quay sang cậu hỏi

' Thế Vũ Minh, con biết chuyện đó từ khi nào ? "

" Là trước hôm nhà mình chuyển đi...

Nhắc tới lần đó làm cậu lại nhớ cái cảnh Kình Ngọc vén váy show hàng huyền thoại...

Giờ còn được tận mắt chứng kiến cái 'thứ đó rồi.

Cha Lục suy ngẫm một lúc, cảm thấy khá hợp lý

Bảo sao hồi đó Lục Vũ Minh lại đòi ông chuyển đi sớm...

Vậy ra là vì biết người mình thích bấy lâu lại là con trai



Quả là cú sốc đầu đời của con trai ông.

" Thôi không sao, không thể làm người yêu được thì giờ hai đứa đang làm bạn tốt của nhau đúng không? "

Nghe Cha Lục nói, cả hai nhìn nhau không biết phải làm sao

Bỗng Lục Vũ Minh chủ động nắm lấy tay hắn, quyết tâm sẽ công khai

" Cha hiểu sai rồi...Bọn con vẫn yêu nhau.

Cha Lục lần này sốc toàn tập, Mẹ Lục bên cạnh bất ngờ không kém

Nhưng có lẽ người cảm thấy hạnh phúc nhất ở đây là Kình Ngọc, hắn không nghĩ cậu sẽ trực tiếp nói điều này ra

Đúng vậy, hai người họ chưa hề có cuộc chia ly.

Trong ánh mắt hắn đầy sự si tình tình hướng về cậu, điều này làm mẹ Lục ngồi đối diện nhận ra được

' C-các con.

Trong khi cha Lục vẫn chưa thốt lên lời, thì mẹ Lục lại rất bình tĩnh

" Con có chắc thứ tình cảm đó là từ tình yêu không? Hay chỉ là tình cảm của sự cứu giúp? "

Ý mẹ Lục nói là có thể Kình Ngọc đã nhầm giữa tình yêu và lòng mang ơn trong quá khứ.

"Con..."

Lục Vũ Minh có phần cân nhắc thì hắn ngồi bên cạnh nắm chặt lấy tay cậu

" Cháu thật sự yêu cậu ấy, nếu bác muốn cháu chứng minh thì điều gì cháu cũng làm nhưng nếu là rời xa cậu ấy thì cháu không thể. "

Mẹ Lục chứng kiến ánh mắt đầy kiên quyết và không từ bỏ của Kình Ngọc thì đã đủ chứng minh

" Vậy được rồi... " Bà khẽ mỉm cười rồi dùng khuynh tay khuych ông chồng ngồi bên cạnh một cái " Đúng không chồng? "

Cha Lục bị vợ khúych cũng ổn định trở lại, ông họ nhẹ một tiếng " Khụ...Tùy em quyết. "

Miễn là con cái mình hạnh phúc thì dù nó có yêu ai hay không lấy ai đều có thể.

Cậu cảm thấy nhẹ nhõm, cứ nghĩ vậy là xong rồi thì mẹ Lục lại hỏi

" Ta có hơi tò mò một chuyện, trong hai đứa...ai trên ai dưới ? "

Lục Vũ Minh: " ??? " Mẹ hỏi gì vậy !?

Cậu bất giác đỏ mặt không được tự nhiên, thầm cấu vào tay Kình Ngọc, ra hiệu cho hắn suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời

Nhưng hắn lại không nghĩ nhiều đến thế: " Bọn con luân phiên nhau."

Nói luân phiên cũng đúng...

Lúc hắn sẽ để cậu nhún ở trên hoặc đè cậu xuống dưới.

Ồ~

~ Ra vậy. " Mẹ Lục như được khai sáng, gật gật đầu

Cha Lục: "..." Luân phiên là sao ta ??
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.