Tối đó Lục Vũ Minh nằm mơ thấy ác mộng.
Là cảnh Kình Ngọc nằm trong vũng máu, không còn chút hơi thở, đôi mắt nhắm chặt
Âm thanh hệ thống bên tai vang lên một cách quỷ dị
[ Đây là kết cục của việc làm trái số phận. ]
Không!..hộc hộc!
Cậu bật người từ trong giấc mơ tỉnh dậy, vẻ vô cùng sợ hãi
Kình Ngọc nằm bên cạnh thấy vậy rất thương xót, mặc dù không biết chuyện gì nhưng hắn nhẹ ôm lấy cậu vỗ về
Không sao rồi, Minh Minh gặp ác mộng hả?...Có phải do tôi không? "
Lục Vũ Minh im lặng, không biết nên gật đầu hay lắc đầu
Hắn thấy cậu không trả lời, ánh mắt đượm buồn, nắm chặt lấy tay cậu
' Tôi không muốn nhìn cậu chịu tổn thương đâu...Nếu không tôi sẽ đau chết mất.
'Không được chết! Cậu không được!"
Bây giờ cậu rất nhạy với từ này, vì trong giấc mơ đó Kình Ngọc ở trước mắt đã...
Hắn thấy phản ứng của cậu thì có hơi bất ngờ
Ngầm đoán được Lục Vũ Minh mơ thấy hắn xảy ra chuyện và không muốn hắn chết?
Tự nhiên trong lòng có chút vui vẻ, khoé miệng súyt chút nữa không tự chủ cong lên, cơ mà phải kiềm lại
' Nếu Minh Minh luôn ở bên cạnh thì tôi sẽ không chết. " Hắn nói rồi hôn nhẹ lên trán cậu " Nào ngoan, ngủ tiếp thôi.
"Ùm..."
Mắt cậu cũng bắt đầu díu lại, quyết định không so đo nữa
**
Sáng hôm sau
Lục Vũ Minh dụi mắt thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bip-roi-nu-chinh-vay-ma-la-nam-nhan-/3629278/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.