Lục Vũ Minh chẳng biết lúc mình thiếp đi là khi nào, lúc tỉnh dậy lần nữa phát hiện cơ thể nặng trĩu không thể nhúc nhích
Nguyên nhân là cái người cao lớn kia đang nằm trên cậu
"... Còn tệ hơn bị bóng đè nữa.
" Chào buổi sáng, Minh Minh... "
Kinh Ngọc mơ màng tỉnh dậy, hắn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nhìn cậu, lấy tay dụi dụi mắt
".." Bỗng dưng cảm thấy sáng ra chiêm ngưỡng cái nhan sắc này coi bộ cũng không tệ.
...Mà tránh ra đi, cậu nặng quá."
Lục Vũ Minh tính nghiêng người sang một bên, nhưng vừa nhích cái toàn thân đột nhiên nhức nhối ứ chịu được, đặc biệt là trên người chi chít những vết cắn do ai đó để lại
" Này."
Cậu đang tính nói gì đó thì cảm thấy bên dưới có thứ gì cứng rắn đang cạ vào mông mình
Kình Ngọc ôm lấy nửa người cậu, bộ dạng làm nũng
Chồng ơi~ Vợ muốn...
Biến đi. '
Mông tôi biến dạng mất
Dù có làm mấy vẻ đáng yêu thì cũng không có tác dụng đâu.
Hắn thấy cậu không để ý mình nữa liền tỏ ra giận dỗi, mặc kệ cậu từ chối, giữ lấy, tùy ý nhét cái thứ dữ tợn kia vào nơi đó
Vì mới làm đêm hôm qua nên rạng sáng nay vào dễ dàng hơn rất nhiều
" Á! Đồ điên nhà cậu!...ực."
Lục Vũ Minh vì động tác mà giật nảy người, bám vào sau lưng hắn, vô thức cào một đường giống như mèo cào
" xhh...Chồng ơi...Minh Minh.
Khoái cảm vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bip-roi-nu-chinh-vay-ma-la-nam-nhan-/3623385/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.