Với tình huống khó xử này chỉ cần mình không ngại thì người khác ngại hộ mình
Đâm lao phải theo lao.
Lục Vũ Minh cố bình tĩnh ho nhẹ một cái
" Khụ...cái đó cất trả lại hộ tớ đi. "
Kình Ngọc liếc nhìn bìa sách không nói gì
Hắn nhận ra cậu còn có sở thích mình không biết...
Cứ ngỡ đã nắm giữ mọi thứ nhưng cuối cùng hắn chẳng biết gì hết.
Minh Minh, chẳng phải trước đó cậu đã hứa với tôi rồi sao? Rằng sẽ ở bên cạnh tôi, sao có thể nói chán tôi được? "
Kình Ngọc cúi sầm mặt không để lộ rõ biểu cảm lúc này nhưng cậu biết từ trong giọng có phần uất ức
" Tớ... " không có
Hệ thống: [ Không được mềm lòng, không được! Cậu mà mềm lòng là tất cả hỏng hết. ]
Lục Vũ Minh nghe thấy tiếng hệ thống liền rút lại lời định nói
Phải, đã đi đến bước này rồi phải làm tới cùng thôi.
'Chúng ta chia tay đi.Một lời đã định không thể rút lại, trái tim Kinh Ngọc co thắt lại nhìn Lục Vũ Minh như chẳng thể tin đó là sự thật
Là ảo giác thôi đúng không? Không đời nào như vậy được.
Cậu vừa nói gì? " Kình Ngọc mở to mắt trống rỗng, không tin vào tai mình
" ...Chúng ta chia tay. " Cậu phũ phàng lặp lại lần nữa
Giây thần kinh Kình Ngọc như bị đứt đoạn, trong chốc lát trở lên hoảng loạn giữ chặt vai Lục Vũ Minh
" Nói dối, nói dối...cậu đã hứa rồi mà...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bip-roi-nu-chinh-vay-ma-la-nam-nhan-/3621275/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.