Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63
Chương sau
Với tình huống khó xử này chỉ cần mình không ngại thì người khác ngại hộ mình Đâm lao phải theo lao. Lục Vũ Minh cố bình tĩnh ho nhẹ một cái " Khụ...cái đó cất trả lại hộ tớ đi. " Kình Ngọc liếc nhìn bìa sách không nói gì Hắn nhận ra cậu còn có sở thích mình không biết... Cứ ngỡ đã nắm giữ mọi thứ nhưng cuối cùng hắn chẳng biết gì hết. Minh Minh, chẳng phải trước đó cậu đã hứa với tôi rồi sao? Rằng sẽ ở bên cạnh tôi, sao có thể nói chán tôi được? " Kình Ngọc cúi sầm mặt không để lộ rõ biểu cảm lúc này nhưng cậu biết từ trong giọng có phần uất ức " Tớ... " không có Hệ thống: [ Không được mềm lòng, không được! Cậu mà mềm lòng là tất cả hỏng hết. ] Lục Vũ Minh nghe thấy tiếng hệ thống liền rút lại lời định nói Phải, đã đi đến bước này rồi phải làm tới cùng thôi. 'Chúng ta chia tay đi.Một lời đã định không thể rút lại, trái tim Kinh Ngọc co thắt lại nhìn Lục Vũ Minh như chẳng thể tin đó là sự thật Là ảo giác thôi đúng không? Không đời nào như vậy được. Cậu vừa nói gì? " Kình Ngọc mở to mắt trống rỗng, không tin vào tai mình " ...Chúng ta chia tay. " Cậu phũ phàng lặp lại lần nữa Giây thần kinh Kình Ngọc như bị đứt đoạn, trong chốc lát trở lên hoảng loạn giữ chặt vai Lục Vũ Minh " Nói dối, nói dối...cậu đã hứa rồi mà... Càng nói cô càng bám siết vai cậu càng chặt khiến cậu khẽ nhíu mày "...Tớ đã nói hãy để thời gian trả lời chứ không phải mãi mãi. Bỏ ra đi. "Kình Ngọc nhận ra bản thân đang mất kiểm soát làm đau cậu sợ hãi vội buông ra nhưng lại chuyển qua giữ chặt hai tay sợ người đi mất Trong mắt toàn nỗi u ám bao quanh, vì cái gì chứ? Vì cái gì rời bỏ tôi? Tại sao? Tôi chưa đủ tốt với cậu sao? Tôi sẽ thay đổi và trở lên tốt hơn mà, xin cậu đừng bỏ tôi. Nhìn bộ dạng cầu khẩn hết sức thương tâm của Kình Ngọc, bản thân cậu cũng áy náy vô cùng Xin lỗi nha, vì là nam phụ nên không trở thành người định mệnh của cô được. Cơ mà bịa ra cái lý do này chắc cô cũng thông cảm cho mình... Không cậu rất tốt nhưng...Tớ nhận ra tớ là gay nên tớ không thể thích con gái. Nước mắt Kình Ngọc đang chảy ra tới nơi nghe tới câu này bỗng tạm ngưng hoạt động Sao không nói sớm? 5 Nghĩ lại quyển truyện kia cũng là namxnam mà nếu cậu đọc thể loại đó thì những lời này hoàn toàn có căn cứ chứ không phải bịa chuyện Cậu...nói thật hả? Thấy Kình Ngọc có vẻ trì hoãn, cậu cảm thấy cách này đúng là có hiệu quả " Ừm, bởi vậy cậu với tớ không có kết quả....L-làm gì vậy!? "Thấy Kình Ngọc đột nhiên vén váy lên làm cậu hoảng sợ đến tái xanh mặt 'Thật trùng hợp, tôi không phải con gái. Chúng ta tiếp tục hẹn hò đi. Lục Vũ Minh: Gì vậy!? Nữ chính chuyển giới từ hồi nào!??? Nhìn thứ sau lớp váy kia khiến cậu sốc tới nỗi muốn ngất đi cho rồi Cmn! Sao cộm vậy! Trông còn real hơn cậu nữa! Hệ thống đâu!? Cứu tôi! [...] Hệ thống nào đó lẳng lặng offline, không có chút tín hiệu. ( 4 " Chắc cậu bất ngờ lắm nhỉ? Có muốn kiểm chứng không?" (5 Kình Ngọc bước tiến tới khiến cậu giật mình lách sang một bên, giấu tay mình đi Không cần! " kiểm chứng cái con khỉ! Hay là cậu ghét dáng vẻ này của tôi? Ánh mắt hắn tối lại, cầm lấy cái kéo trong ngăn bàn muốn giải quyết mái tóc dài của mình Đù má điên vừa thôi! Lục Vũ Minh vội giữ tay hắn lại trước khi tóc bị cắt đi' Dừng lại đi! Nếu cậu cắt rồi mọi người sẽ nghĩ gì chứ!? Chẳng phải đã lừa dối chuyện mình là nam sao!? " ' Tôi không sợ, tôi chỉ cần cậu, chỉ cần cậu thôi... " Ánh mắt Kình Ngọc tựa vô hồn trong mắt toàn hình bóng của cậu, lặp lại câu nói Lúc này cậu cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề Nhưng việc biết Kình Ngọc là nam khiến cậu có phần tức giận, giống hệt thằng ngốc bị cái thế giới này lừa bịp cú thấm cả đời ...Tạm thời cứ biết vậy, hiện tại cậu không được để lộ thân phận. Nếu không đừng gặp tôi nữa." Ai đời nữ chính là nam chứ? Chuyện này phải hỏi hệ thống mới được. Được, tôi sẽ ngoan mà...đừng bỏ tôi đi có được không?" Kình Ngọc khoé mắt đỏ ửng, nắm chặt tay cậu tha thiết Đáp lại hắn là sự im lặng không có câu trả lời của Lục Vũ Minh. Ngoài lề: Phỏng vấn: Chuyện đáng sợ mà nửa kia từng làm với bạn? Kình Ngọc: Ghost tôi, bỏ rơi tôi, lừa tôi,...Lục Vũ Minh: Vén váy show hàng cho tôi xem
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63
Chương sau