Trước cửa căn nhà hai tầng, Kình Ngọc ấn bấm chuông bên cạnh kêu lên 2 tiếng kính koong
Khoảng một lúc sau, một người phụ nữ tuổi trung niên, có khuôn mặt hao hao giống mẹ hắn
Hắn đoán người này là dì mình, chị gái ruột của mẹ
" Con là ai?
Nhìn đứa trẻ trước mắt cảm thấy thân thuộc nhưng bà còn chưa gặp lần nào
" Chào dì, con là Kình Ngọc, con của mẹ Kình Vân."
Người phụ nữ nghe vậy mở to mắt, tay run rẩy chạm vào má Kình Ngọc để nhìn kỹ hơn
" Là...là con của Kình Vân thật sao?
Em gái của bà Kinh Vân sau khi mang thai đã bị đuổi đi, cho dù bà có cố gắng tìm nó cũng không biết nó ở đâu
Vậy mà đứa trẻ đó đã lớn tới từng này rồi...
Nhưng bà nhớ nó sinh ra là con trai mà sao giờ lại mặc đồ con gái chứ?
Trong đầu Kình Tú còn rất nhiều khúc mắc, bà kêu Kình Ngọc " Chúng ta vào nhà nói chuyện "
Kình Ngọc ngồi ghế đối với người dì, sau lưng bà có đặt một tấm ảnh chụp gia đình có vẻ từ rất xa xưa
Trong bức ảnh là đôi vợ chồng và hai đứa con gái, một người thì mỉm cười vui vẻ, người còn lại mặt không biểu cảm, ánh mắt đượm buồn
Hắn đoán đó là ảnh gia đình mẹ hắn hồi trẻ.
Kình Tú uống một ngụm trà nóng để bình tĩnh trở lại, rồi nhẹ đặt xuống
' Mẹ con...vẫn sống tốt chứ? "
Kình Ngọc lẳng lặng gật đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bip-roi-nu-chinh-vay-ma-la-nam-nhan-/3619997/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.