Kình Ngọc đứng trước căn hộ nhỏ cũ kỹ, tay nắm chốt cửa kót két mở ra
Một mùi hương hắn ghét nhất sộc thẳng vào mũi buồn nôn kinh khủng, nhìn đống quần áo rải rác trên đất cùng với đôi giày cao gót của phụ nữ và đôi dày da của đàn ông liền đoán được vấn đề
" a ư...tuyệt quá... "
Tiếng rên hổn hển cùng tiếng thở dốc của đàn ông lẫn lộn trên ghế sofa
Cảnh tượng người lớn diễn ra ngay trước mắt một đứa trẻ vị thành niên
Hai thân thể kia vẫn dính chặt, người phụ nữ thấy tiếng động liền ngửa đầu ra sau nhìn Kình Ngọc đang đứng trước cửa, rất tự nhiên nói
" Ha...mừng con về. "
Kình Ngọc kiềm nén sự ghê tởm đang diễn ra trước mắt mình, nở một nụ cười đầy công nghiệp đáp
" Chào mẹ, chào dượng. "
" Ồ~ con gái lâu rồi không gặp giờ đã lớn tướng rồi, dượng có quà cho con để ở bàn đó xem có thích không? "
Hắn liếc mắt chuyển hướng qua túi đồ đặt ở trên bàn, đó chính là bộ đồ váy đầm của nữ mẫu mã mới trông khá mắc tiền
" Đồ dượng mua...đương nhiên là thích rồi ạ. "
" Tốt! Ta rất muốn thấy con mặc chúng đó nha... "
Ánh mắt Kình Ngọc tựa u ám vài phần nhưng vẫn nhận lấy túi đồ mỉm cười
" Vậy con mang vào phòng thử. "
" Được haha. "
Cũng may căn hộ này có phòng riêng có thể khoá kín cửa nếu không hắn phải tiếp tục chứng kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bip-roi-nu-chinh-vay-ma-la-nam-nhan-/3619980/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.