"Tin." 
Trần Thâm không chút do dự, trong mắt không có một tia giả dối. 
Ngược lại là làm tôi không tin được, tôi còn tưởng rằng tôi cần giải thích một phen thật công phu, thậm chí yêu cầu Trần Thâm không được đưa đến bệnh viện tâm thần. 
"Anh thật sự tin tưởng sao?" 
"Một tháng em tỉnh lại, mỗi ngày đều có người báo cáo tình hình của em với anh, khi đó anh cũng đã cảm thấy không đúng. Và lần đó đưa em đến bác sĩ tâm thần, cô ấy nói rằng hoàn toàn không mắc chứng trầm cảm, nhưng điều này làm sao có thể. Bây giờ em nói rằng mình đến từ mười năm trước, và mọi thứ đều có lý". Trần Thâm giải thích 
Tôi đột nhiên nhớ tới, ngày đó Trần Thâm và Hoắc Vân đối đầu, nói một câu. 
Không có bệnh tật trở nên bệnh tật! Hóa ra đó là ý nghĩa. 
"Vậy ngày đầu tiên anh trở về, vì sao nhìn mặt của anh lại khó coi như vậy? Hại em cho rằng, em đối với bá vương anh cứng rắn thượng cung, nắm giữ bí mật gì của anh, bắt anh cưới em!" Tôi tức giận tính sổ với Trần Thâm. 
Trần Thâm bật cười, xoa xoa tóc tôi. 
Thanh âm chứa đầy ý cười: "Niệm tình là em đến từ mười năm trước xuyên qua đây, nên anh không so đo với em." 
Nó gợi lên sự tò mò của tôi. 
"Vậy tại sao anh lại khó chịu với em?" Tôi không thể không hỏi. 
"Khi anh tìm thấy em, em đã nói gì? Em không muốn lấy anh, còn nói đứa con trong bụng em không phải của anh. Nhưng anh không từ bỏ. Anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-sau-muoi-nam/4599342/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.