Chờ Hoắc Vân rời đi, Trần Thâm liền lấy thuốc bôi vào lòng bàn tay cho tôi, anh không hỏi vừa rồi vì sao tôi lại đánh Hoắc Vân, cái gì cũng không hỏi. 
Tôi cũng không hỏi Trần Thâm, cảm thấy trong lòng anh ta đã có an bài. 
Bây giờ nếu đã bị cô lập, vậy thì tôi sẽ sẵn sàng " được ăn cả ngã về không"! 
Ngày hôm sau. 
Mẹ Trần Thâm liền phái người tới. 
Khi vào đến cửa liền nhìn thấy Hoắc Vân ngồi bên cạnh mẹ, băng gạc trên mặt cũng không che khuất được sự tự tin của cô ta, giống như đã thắng lớn. 
"Thiên Ca, tối hôm qua cô không giữ được bình tĩnh mà đánh Hoắc Vân đấy sao?" 
Sắc mặt bà trông rất khó coi. 
Khi tôi muốn mở miệng giải thích, Trần Thâm đã nắm lấy tay tôi, anh nói: "Hoắc Vân là bác sĩ của Thiên Ca, không bằng để cô ấy nói về tình hình của Thiên Ca." 
Hoắc Vân sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn. 
Có lẽ cô ta cũng không ngờ rằng, Trần Thâm lại cho cô ta cơ hội. 
Thấy vậy cô ta cũng không hề nể nang gì tôi, mà nói ra tình hình hiện tại của tôi vô cùng tồi tệ, lời nói thiếu điều như muốn đưa tôi thẳng vào bệnh viện tâm thần vậy. 
Sắc mặt của mẹ Trần Thâm thì càng thêm khó coi, phần lớn là thất vọng và bi ai. 
Kiểu như làm thế nào để cháu trai cưng của bà lại có một người mẹ thần kinh như thế? "Hoắc Vân, cuối cùng anh hỏi em một lần nữa, tâm trạng của Thiên Ca không thể khống chế được là vì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-sau-muoi-nam/4599340/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.