Rời khỏi bệnh viện, Trần Thâm đưa tôi ra bờ biển để đi dạo, giải sầu.
Tôi có một bụng từ ngữ muốn nói với anh ấy, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Có lẽ tôi sợ khi nói ra chuyện này, tôi sẽ mất đi Trần Thâm, mất đi Hạo Hạo, mất đi tất cả những gì mình đang có.
Tôi thực sự là một con người ích kỷ...
Không biết đã đi được bao lâu, Trần Thâm đột nhiên giữ tôi lại: "Bên kia có xích đu, em muốn ngồi không?"
Tôi hiện tại không có chút tâm trạng nào.
Trần Thâm vẫn kéo tôi qua, để tôi ngồi xuống, nắm chắc sợi dây thừng hai bên: "Yên tâm, không cần sợ, anh sẽ ở phía sau em."
Nói xong, anh liền hơi dùng sức, đẩy tôi về phía trước.
Cả người tôi giống như bay lên! Phía trước là biển rộng lớn, ánh trăng sáng dịu dàng.
Gió biển phả vào mặt, tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng mình thực sự trở thành một con mòng biển, bay tự do trên bầu trời, tạm thời vứt bỏ tất cả những rắc rối ra sau lưng.
Khi rơi xuống, cảm giác cơ thể không trọng lượng.
Nhưng khi cảm nhận được bàn tay to lớn ấy đặt sau lưng, lòng tôi tràn ngập sự an toàn.
Chơi một hồi lâu, Trần Thâm mới dừng lại, cười hỏi: "Tâm trạng em thế nào rồi?"
Tôi nghiêng đầu, ánh sao mờ ảo chiếu rọi trong mắt anh, đôi mắt ấy giống như mặt biển, vô cùng yên tĩnh dưới ánh trăng.
Lúc này, tôi không thấy rõ mặt Trần Thâm, chỉ cảm thấy mình như đang được bao bọc bởi một hồ nước ấm, từng chút từng chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-sau-muoi-nam/4599337/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.