Chương trước
Chương sau
Quanh người Trần Ngộ Bạch bao phủ một sự thù địch, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn. Những người xung quanh cực kỳ ăn ý chỉ lo nói chuyện của mình, không ai liếc mắt sang bên này. Anh nhìn vào mắt Tiểu Ly, nói thong thả mà bình tĩnh: “Lại đây.”

An Tiểu Ly đang định qua chỗ anh theo phản xạ có điệu kiện; Thì ngay đúng lúc này, Trình Hạo lại hô lên một tiếng không to không nhỏ từ đằng kia, “Tang Tang?”

Tiểu Ly giật mình, quay đầu lại nhìn Tang Tang. Sở Hạo Nhiên đẩy nhẹ cô. Theo đà cô ngã ngồi lên chỗ cạnh Tần Tang trên ghế sô pha. Sở Hạo Nhiên lập tức tiến lên một bước, đứng cách Trần Ngộ Bạch khoảng một cánh tay. Ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý và khiêu khích. Trần Ngộ Bạch thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng Tiểu Ly, cúi đầu, lạnh lùng nhếch khóe miệng tự giễu. Nhưng hoàn toàn không thèm liếc mắt nhìn Sở Hạo Nhiên, bỏ đi với vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.

Dạ tiệc bắt đầu từ sớm, vẫn ăn uống linh đình, nhưng lại dậy sóng gió. Về sau những người lớn tuổi đều bỏ đi, Tần Uy và Vương Di lên lầu, nhường lại không giam cho người trẻ tuổi.

Bàn tròn lớn được kéo ra, món Tây tinh tế và các loại đồ uống có cồn đều được đưa lên. Âm nhạc và ánh đèn có tác dụng lớn trong việc thay đổi bầu không khí. Dạ tiệc chính thức bắt đầu.

Khi điệu nhảy mở màn bắt đầu, Tần Liễu xuất hiện một cách kì lạ. Không quan tâm đến vẻ cau có của Tần Dương, cô chủ động tiến tới mời Dung Nham. Dung Nham phát huy tinh thần “không chủ động, không từ chối”, mỉm cười ôm lấy Tần Liễu khiêu vũ.

Cảnh tượng càng lúc càng thú vị. An Tiểu Ly thấy Sở Hạo Nhiên đi tới chỗ cô, vội vàng giữ lấy Tần Tang – đang bị Trình Hạo dắt xuống sàn nhảy: “Tang Tang, ra ngoài hít thở không khí với mình đi!” Nói xong cũng chẳng quan tâm Trình Hạo có đồng ý không, kéo Tần Tang ra hậu viện bằng cửa hông.

. . . . . .

Quanh Tần trạch đều là cây cối um tùm, đến mùa đông giá rét thì lá cây đều rụng hết, chỉ còn lại những nhành cây trơ trụi gào thét phẫn nộ.

Tại hậu viện, chiếc xích đu đơn độc đung đưa trong gió. Tần Tang không nói gì, ngồi lên xích đu, đung đưa như một u hồn. Tiểu Ly nói gì cô ấy cũng không trả lời. Tiểu Ly đứng nghĩ một lúc rồi tránh ra, lấy điện thoại trong chiếc túi nhỏ mang bên người ra, gọi điện cho Lý Vi Nhiên.

Mùa đông là mùa Tần Tang thích nhất, bởi vì mọi người đều mặc quần áo dầy cộm, kéo xa khoảng cách với nhau hơn. Khoảng cách càng xa thì khả năng tổn thương càng thấp.

Năm đó cô tám tuổi, cũng là một mùa đông rét lạnh. Lần đầu tiên cô đi xe khách từ thành phố C đến bến xe thành phố R. Rồi đi bộ hai tiếng rưỡi từ bến xe mới về đến nhà mẹ. Lúc đó Tần Tang không có dáng vẻ thế này, vẫn khóc lóc xin giúp đỡ. Cô ôm chân bàn trong nhà gào khóc, thề rằng về sau nhất định sẽ nghe lời, không ăn vặt, học tập chăm chỉ . . . . . . nhưng mẹ cô vẫn nhấc điện thoại lên.

Tần Tang chìm vào ác mộng trong đêm đông. Hậu viện nhà họ Tần đầy lá rụng lả tả trước mắt và con đường về nhà gian nan tăm tối năm tám tuổi đó. Khuôn mặt lạnh lùng của mẹ và nụ cười của Vi Nhiên đều hiện ra. . . . . .

Tang Tang. . . . . . Tang Tang ở đâu?

Lý Vi Nhiên cúp điện thoại, đi ra từ cửa hông. Từ xa đã nhìn thấy Tang Tang của anh đang ngồi một mình ngẩn ngơ trên xích đu. Cánh tay mảnh khảnh, tóm chặt lấy dây xích. Gió lạnh thổi bay mái tóc xõa dài của cô. Đầu vai trắng như tuyết lộ dưới không khí rét lạnh, mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Trái tim anh siết chắt lại.

An Tiểu Ly túm váy chạy tới bên cạnh anh, bờ vai lạnh run cầm cập, hàm răng va vào nhau: “Cho tôi mượn áo khoác mặc đi!”

“Cô vào nhà đi, anh ba ở bên trong.” Lý Vi Nhiên nói với vẻ sốt ruột, ánh mắt nhìn Tần Tang trên xích đu chăm chú. Cởi áo khoác ra nhưng không đưa cho Tiểu Ly, mà quàng trên tay đi về phía xích đu. An Tiểu Ly lườm anh rồi chạy vào trong nhà.

Lý Vi Nhiên đi tới choàng áo khoác lên cho cô, ngón tay cảm thấy sự lạnh lẽo trên làn da cô cũng khiến anh rùng mình. Nhưng cô vẫn cúi đầu không nói gì. Anh vuốt mái tóc cô, cuối cùng anh cũng nói với cô câu đầu tiên trong đêm nay: “Tang Tang, chúng ta chia tay đi.”

. . . . . .

An Tiểu Ly vừa vào nhà vừa xoa bàn tay nổi da gà, thấy suýt nữa đâm phải người ta, cô phanh gấp. Người kia tiến lên một bước, thoáng cái đã kề sát cô. Hơi thở thoảng mùi bạc hà cả đời cô cũng không quên được phả lên mặt cô, không cần ngẩng đầu lên Tiểu Ly cũng có thể biết được người kia là ai.

“Váy đẹp đấy.” Trần Ngộ Bạch lạnh lùng lên tiếng khen ngợi cô.

Tiểu Ly còn giận chuyện anh chưa chào mà đã đi, nên cười ngọt ngào, “Cảm ơn anh họ.”

Anh như thể bị chọc đến chỗ tức, ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay rồi tiện tay đặt ly lên chiếc bàn sau lưng, nhìn chằm chằm vào cô một lúc. Anh bỗng nhiên mỉm cười, cúi người chậm rãi, ngả ngớn hà hơi bên tai cô: “Xinh đẹp đến mức anh muốn vươn tay ra lột nó khỏi người em. . . . . . xé tan nát, hử?”

Hơi thở đầy mùi rượu của anh phả trên vành tai cô. An Tiểu Ly rất không tiến bộ run rẩy, lập tức lùi về phía sau một bước. Trần Ngộ Bạch tiếp tục ép sát tới, vây cô ở giữa tường và thân thể anh. Anh cúi đầu nhìn cô, dục vọng muốn nuốt người vào bụng trong mắt càng rõ hơn.

Cả đêm Sở Hạo Nhiên vẫn nhìn cô không rời mắt. Từ xa đã thấy tình hình bên này bèn lập tức đi tới, kéo Trần Ngộ Bạch ra với lực vừa phải, che chở An Tiểu Ly trong lòng, “Trần tổng có vẻ rất có duyên với bạn gái tôi?”

Trần Ngộ Bạch bị anh ta kéo ra, chợt nở nụ cười dịu dàng. Sở Hạo Nhiên ngây ra chưa từng thấy anh nở nụ cười hòa nhã như vậy bao giờ. Nhưng ngay lúc Sở Hạo Nhiên đang sửng sờ, Trần Ngộ Bạch nhào lên trước. Một tay giữ vai anh ta, một tay tóm lấy cánh tay vừa mới tháo thạch cao chưa lấy kia đập "> lên tường. Sở Hạo Nhiên bị đánh bất ngờ, đau đến mức không kêu lên được, khuỵu xuống. Anh ta bị kéo lên trước, đầu gối Trần Ngộ Bạch không hề do dự mà thụi lên bụng dưới của anh ta.

Cả quá trình không tới năm giây, An Tiểu Ly kinh ngạc chưa kịp che miệng, Sở Hạo Nhiên đã trượt xuống chậm rãi theo bức tường. Cánh tay bị thương buông thõng xuống, cái tay còn có thể cử động thì ôm bụng dưới, cả người co quắp.

Không khí giương cung bạt kiếm suốt đêm cuối cùng cũng bùng nổ. Tất cả đều sôi trào, Tiêu Dật và mấy người bạn nổi giận, quăng ly đi, tiện tay quơ được thứ gì đó thì ném luôn về phía Trần Ngộ Bạch.

Một chiếc ghế bị ném tới, Trần Ngộ Bạch nghiêng người tránh đi theo bản năng nhưng lại liếc thấy cô ngốc đang đứng ngơ ngác đằng sau, anh vội vã xoay người ôm chặt lấy cô, dùng lưng mình để chặn cái ghế kia. An Tiểu vùi trong lòng anh, nghe thấy một tiếng “uỳnh” rõ ràng, cảm thấy cả người anh lảo đảo về phía trước, kêu lên một tiếng. Nhất định là anh ấy rất đau.

“Trần Ngộ Bạch. . . . . .”

“Sang bên cạnh đợi đi.” Trần Ngộ Bạch cắn răng chịu đựng cơn đau trên lưng, đẩy cô vào góc phòng. Anh xoay người nhấc chiếc ghế dưới đất lên, vọt tới trước mặt Tiêu Dật đập ghế xuống vai anh ta.

Cảnh tượng nhất thời cực kỳ hỗn loạn. Anh em Sở Hạo Nhiên rất muốn giải quyết Trần Ngộ Bạch ở đây. Trần Ngộ Bạch lại cùng hội Lương Phi Phàm trải qua vài trận sống mái trong giới hắc bang ở châu Âu, Nhật Bản, Hàn Quốc. Đều đã trải qua mưa bom bão đạn nên trận đánh này cũng chẳng hề gì. Có lẽ khả năng đánh đấm không bì được Kỷ Nam, nhưng về phần tâm tư cẩn mật kín đáo, ra tay tàn nhẫn chính xác, e rằng ngay cả Lương Phi Phàm cũng tự ti.

Tần Dương là chủ nhà, đương nhiên không thể bênh vực đám người kia. Trình Hạo và Sở Hạo Vân, Dung Nham có vẻ bình tĩnh, cũng đứng giữa khuyên ngăn.

Tiêu Dật lập tức bị đẩy ngã, Trần Ngộ Bạch giáng "> một cước khiến anh ta không còn sức chiến đấu nữa. Đằng sau có vài người nhào tới, Trần Ngộ Bạch tránh né không hề hoang mang, xắn tay áo lên, với tay ra sau lấy chai rượu rồi đập vỡ, không còn để ý là người có thân phận gì nữa, ra tay cáng lúc càng tàn nhẫn, đại sảnh nhất thời rối loạn.

An Tiểu Ly được đẩy vào góc an toàn, ý nghĩ đầu tiên của cô là — — Vui mừng, rốt cuộc cũng có đàn ông đánh nhau vì cô, lại còn là mấy anh đẹp trai như vậy nữa chứ.

Ý nghĩ còn lại là — — Dạ dày của Tiểu Bạch!

Nhưng đám đàn ông vây vào đánh nhau cô không chen vào được, chỉ có thể đứng bên nhìn Trần Ngộ Bạch lấy ít địch nhiều, không ngừng đánh ngã những kẻ khác, thi thoảng bị đánh trúng thì khẽ nhíu mày. Trong lúc sốt ruột vô ý liếc thấy Sở Hạo Nhiên được người khác chuyển qua một bên, An Tiểu Ly nhanh trí, lập tức nhào tới ghé vào người anh ta khóc thảm thiết: “Sở Hạo Nhiên! Sao anh không còn thở nữa?! A. . . . . . Hạo Nhiên anh đừng chết!”

. . . . . .

Người trước mắt rõ ràng vẫn vậy, vẫn điển trai, dáng người cao ngất, nhưng sao lại như thể cách xa ngàn núi vạn sông?

Vi Nhiên, có phải anh không cần em nữa không?

“Em. . . . . .” Cuối cùng Tần Tang mới thốt lên được, lúc này mới phát hiện ra giọng nói của mình khô khốc khàn khàn, khó nghe, đáng sợ.

“Vi Nhiên. . . . . . em xin anh. . . . . . ” Cô nghẹn ngào, nước mắt dần chảy ra, che mặt lại để mặc nước mắt chắt xuống từ kẽ tay, khóc không ra tiếng.

Cô giống như con vật nhỏ bị thương, thân thể cuộn tròn nấc nghẹn đau khổ. Cho dù Lý Vi Nhiên chuẩn bị rất lâu cho đêm nay, vẫn xúc động vì dáng vẻ này của cô.

Tần Tang, sao chúng ta có thể đến nông nỗi này?

Anh kéo cô dậy, ôm cô vào lòng thật chặt, vỗ nhẹ lên lưng cô, “Anh yêu em, anh muốn sống với em cả đời. Nhưng còn em? Em có hi sinh gì cho mối tình này không? Thậm chí em còn không bằng lòng tin tưởng và thẳng thắn.”

“Giữa mối quan hệ trong cuộc sống của chúng ta đều có mục tiêu không giống nhau, hiển nhiên anh và em đều hiểu rõ. Em đã không cần anh, thì anh cũng không thể sống cả đời với em .”

Anh bình tĩnh như thể nói một vụ hợp tác, nói ra mặt lợi và hại, rút ra kết luận — — Chúng ta không hợp nhau.

Khả năng hùng biện tự dưng biến mất, Tần Tang không thốt nên lời, có rất nhiều lời muốn giải thích, muốn cầu xin, nhưng không thể cất lên tiếng nào.

Tiếng ầm ĩ vang ra từ phòng khách, Lý Vi Nhiên nhìn qua khe hở giữa những tán cây, cực kỳ hoảng sợ, buông Tần Tang ra rồi chạy vội vào trong nhà.

Tần Tang cúi đầu, vẫn chưa phát hiện đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy anh yên lặng đẩy mình ra. Đêm đông giá rét nổi lên từng đợt gió, như những mảnh băng mỏng manh tiến vào cơ thể. Chàng trai vội vã rời đi mặc áo sơ mi mỏng, sắc mặt hờ hững. Đằng sau là cô gái ngây người ngồi trên cỏ, giờ phút này như rơi xuống địa ngục.

. . . . . .

Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, mấy tình huống oái oăm giả tạo phần lớn đều có trong hiện thực.

Giọng nữ thê lương cất lên trong đại sảnh ồn ã, tất cả mọi người đều sững lại. An Tiểu Ly vừa ra tay đã thành công nên có phần đắc ý. Cô nhìn Trần Ngộ Bạch, lại chỉ thấy anh nhìn cô với vẻ phức tạp chưa từng có — — Kinh ngạc, tức giận, đau lòng, sau cùng tất cả đều bị che kín bằng vẻ lạnh lùng của anh. Anh quay đi chỗ khác không nhìn cô nữa.

Trình Hạo vội vàng gọi người đưa Sở Hạo Nhiên và những người bị thương vào bệnh viện. Tần Dương an ủi những vị khách khác, dọn dẹp tàn cục.

Dung Nham đi tới, quần áo xốc xếch vẻ mặt chật vật, đấm Trần Ngộ Bạch một cú.

“Mẹ nó không chờ rời khỏi đây mới ra tay được hả?!” Dung Nham thấp giọng mắng.

Trần Ngộ Bạch lắc lắc bàn tay bầm tím, trả lời hờ hững: “Không chờ được.”

Dung Nham muốn nói lại thôi. Đúng lúc Lý Vi Nhiên bước vào, Dung Nham liền bước vội đến bàn cách ứng phó tiếp theo với Lý Vi Nhiên.

An Tiểu Ly rón rén đến gần, kéo kéo tay áo của Trần Ngộ Bạch “Anh không sao chứ?”

Trần Ngộ Bạch nhìn cô với vẻ lạnh lùng tĩnh lặng. Đôi mắt màu mực hiện ra vẻ nghiêm nghị. Anh vẫn yên lặng, cho đến khi tóc gáy của An Tiểu Ly đều dựng đứng cả lên, hơi thở cũng đông cứng lại. Anh gằn từng chữ nói với cô: “An Tiểu Ly, kể từ lúc này, từ giờ phút này trở đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu không, tôi sẽ cho em biết thứ gì gọi là Sống-Không-Bằng-Chết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.