Trong đám người thưa thớt bước ra cửa sân bay, Tần Tang mặc một bồ đồ thể thao màu đỏ tươi, mái tóc dài xõa ra, mang một cặp kính mát màu đen và để mặt mộc. Tần Tống vờ như không thấy cô, cứ nhướng cổ tìm xung quanh.
“Tần Tống!” Tần Tang kéo hành lý đi qua anh. Khi cô thấy anh cũng kinh ngạc chào hỏi “Sao anh ở đây?”
Tần Tống gãi gãi đầu, cũng làm ra vẻ kinh ngạc rồi cười nói với cô “Tần Tang! Anh đến đây đón bạn. À, chắc em vẫn còn nhớ rõ Chu Yến Hồi lần trước gặp ở Lưu Thệ chứ? Thằng nhóc đó nói hôm nay về, nhưng mà chuyến bay đã hạ cánh lâu rồi mà vẫn không thấy người.”
Tần Tang nghĩ đến điều gì đó rồi cười thật ấm áp, cô nói với anh “Đừng đợi nữa, hôm nay anh ta không về thành phố C đâu. Lúc nãy em vừa gặp anh ta trong sân bay, anh ta đi Giang Nam rồi.”
“Tần Tống, cho em mượn điện thoại của anh đi. Lúc em vừa xuống máy bay đã bị đụng phải, giờ điện thoại chẳng thấy tăm hơi đâu cả.” Tần Tang nhún vai, cô đưa tay hỏi mượn anh di động.
Tần Tống cười sảng khoái đưa di động cho cô, rồi nói “Yên tâm, ngày mai anh sẽ tìm lại cho em.”
Tần Tang cười. Cô bấm số của Lý Vi Nhiên, sau đó cau mày, rồi cúp điện thoại trả lời cho Tần Tống.
“Sao vậy?”
“Có một người phụ nữ nghe điện thoại.” Tần Tang vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng vẻ mặt Tần Tống lại có hơi chút thay đổi.
“Thật xin lỗi, số thuê báo quý khách vừa gọi đã khóa máy.”
Tần Tống sững sốt, tiếp theo lại xoa xoa cánh tay khiển trách “Tần Tang! Em tốt xấu gì cũng là một người viết văn, vậy mà bày đặt làm trò cười chán ngắt này!”
Tần Tang đưa hành lý cho Tần Tống, vỗ vỗ lên bờ vai anh “Đi thôi! Anh năm ngốc của anh có lẽ hôm qua không hiểu lời em nói rồi. Nên anh ấy không biết hôm nay em về. Anh ngoan ngoãn làm cu li cho em nào!”
Tần Tống vòng một tay ra làm ra vẻ quý ông “Rất vui lòng thưa cô.”
Vào trung tâm thành phố, Tần Tống hỏi Tần Tang đi đâu. Tần Tang hơi do dự “Anh có biết hôm nay Vi Nhiên làm gì không?”
“Không, sáng nay anh ấy cũng không có dự họp. Hôm trước nghe nói hình như anh ấy bị cảm.”
Tần Tang nghe thấy lại đau lòng “Chở em đến nhà anh ấy đi, chắc là anh ấy đang ngủ.”
Tần Tống gật đầu “Cũng đúng lúc anh muốn đến nhà anh năm lấy một số giấy tờ.”
…………
Tần Tang cầm chìa khóa mở cửa. Tần Tống đi theo phía sau cô. Đương lúc hai người chuẩn bị đổi giày lại sững sốt. Trên mặt đất bên cạnh tủ giày có một chiếc giày cao gót màu đỏ chói mắt. Cách đó không xa là một chiếc quần short màu hồng đã kéo khóa mở rộng. Cách chiếc quần short không xa lại có một chiếc giày màu đỏ nữa. Rồi đến quần áo rối loạn nằm trên mặt đất chạy dài cho đến cửa phòng ngủ đang mở. Bên trong loáng thoáng vang lên những tiếng thở mờ ám của một đôi nam nữ, xen lẫn tiếng đụng chạm xác thịt và tiếng rên rỉ của phụ nữ.
Sắc mặt Tần Tang thay đổi, cô vừa đi về phía đó thì bị Tần Tống kéo lại.
“Tang Tang!” Tần Tống chụp tay cô lại, nói khó khăn “Em… Hay là chúng ta tránh đi một chút trước được không? Có gì nói sau!”
Mặt Tần Tang tái mét đẩy "> Tần Tống ra chạy vào trong. Tần Tống cũng vội vàng đuổi theo.
Trên chiếc giường quen thuộc trong phòng, có một cô gái tóc dài đang trần truồng nằm đó. Hai bầu ngực trắng như tuyết chói mắt đang lay động, chân kẹp chặt bên hông người đàn ông. Chiếc lưng trần trụi kia Tần Tang biết rất rõ.
“A…” Cô gái đang say mê bỗng nghe tiếng cửa bật vào vách tường liền quay đầu nhìn lại, sau đó lại hoảng hốt kêu lên. Còn người đàn ông lại đè chặt người phụ nữ phía dưới, khàn giọng dụ dỗ “Ngoan.. đừng cử đồng…. thật thoải mái… ừ, kẹp chặt anh lại đi.”
Người đàn ông tiếp tục nâng cao thắt lưng thúc đẩy không ngừng. Cô gái kia trong lúc bối rối nhưng vẫn bị anh làm đến sung sướng mất hồn. Sức lực cũng không kháng cự được với anh nên dần dần không giãy dụa nữa. Cô ta mở rộng hai chân, đung đưa theo nhịp. Những móng tay màu đỏ chói mơn trớn ve vuốt trên lưng của anh, rồi từ từ nhích xuống bộ phận đang kết hợp của hai người. Vừa rên rĩ cám dỗ, vừa vuốt ve cường điệu kích thích người đàn ông dùng tốc độ nhanh hơn.
Tần Tống đứng ở bên ngoài đợi một lát. Anh cảm thấy không ổn liền che mắt lại bước nhanh tới ôm lấy thắt lưng của Tần Tang kéo cô ra ngoài.
Tần Tang vẫn không lên tiếng nhưng lại liều mình vũng vẫy. Tần Tống vừa sơ ý đã bị cô tránh thoát. Tần Tang lại chạy vào, cô không nói gì, chỉ nện chiếc túi trong tay lên tấm lưng đang hoạt động của người đàn ông. Lý Vi Nhiên bị đau, anh ngạc nhiên ngồi dậy. Đôi mắt anh màu đỏ tươi vô cùng kỳ lạ, vừa mơ màng vừa kinh ngạc nhìn Tần Tang. Rồi lại không thể tin quay đầu nhìn lại người phụ nữ lõa lồ đang vẫn còn trong dư âm sung sướng. Cuối cùng mới ngỡ ngàng nhìn Tần Tống đang đứng phía sau Tần Tang.
“Tang Tang…” Lý Vi Nhiên ngập ngừng, anh kéo chăn che lại bên dưới, tay chân luống cuống không biết làm sao.
Mặt Tần Tang trắng bệch cứng ngắc đáng sợ, khó khăn thốt ra từng câu từng chữ với anh “Lý Vi Nhiên, em cho anh thời gian giải thích. Anh nói đi.”
Người phụ nữ kia quấn chăn nằm trên giường, chỉ lộ ra gương mặt xinh đẹp. Cô ta cười khúc khích rồi dùng đầu ngón chân mơn trớn vòng eo cũa Lý Vi Nhiên trắng trợn. Đầu óc của Tần Tang ầm ầm sụp đổ, hai mắt nhắm nghiền, hai hàng nước mắt chảy xuống.
“Anh…” Cô mở mắt ra. Lúc này ánh mắt của Lý Vi Nhiên mới rời khỏi mặt Tần Tống, trong đôi mắt đã như tro tàn. Anh không hề nhìn cô nữa, chỉ cúi đầu và mệt mỏi khẽ nói “Xin lỗi em.”
Thế giới của Tần Tang sụp đổ hoàn toàn trong ba chữ này. Cảnh vật bốn phía nhanh chóng xoay tròn, cô lả đi té xuống đất, ý thức dần mơ hồ trong tiếng kêu thảng thốt của Tần Tống.
…………
Lòng bàn tay của Tần Tống nắm lấy túi truyền dịch, như thế thì khi chất dịch đi vào cơ thể của Tần Tang sẽ không lạnh lẽo nữa. Tần Tống cảm thấy trong lòng mình hoàn toàn thanh thản khi nhìn dáng vẻ cô ngủ say. Cửa sổ được mở, gió lùa vào trong phòng, mang theo không khí ấm áp tràn đầy sức sống của mùa hè. Xung quanh rất yên tĩnh nên tiếng ếch kêu đặc biệt nghe rất rõ. Tần Tống khẽ cười trong không khí yên ả của căn phòng. Anh chỉ cảm thấy giây phút vui vẻ đẹp nhất đời này chính là đây.
Chỉ chốc lát sau Tần Tang tỉnh dậy, dáng vẻ chớp mắt rất ngây thơ. Tần Tống nhìn thấy cảnh này trong lòng liền chộn rộn, anh cúi xuống hơi sát kêu cô “Tang Tang?”
Tần Tang từ từ nhớ lại chuyện đã xảy ra, cô mỏi mệt cười với anh “Em không sao chứ?”
“Sao lại không!” Tần Tống cười “Bác sĩ nói não của em bị kích thích nên hôn mê. Sau khi tỉnh lại sẽ yêu người đầu tiên em nhìn thấy. Cho nên anh liền ở đây cố để em yêu anh.”
Tần Tang sững sờ nhìn trần nhà, không cười cũng không nói gì cả.
“Ôi, cho anh chút phản ứng đi.” Tay của Tần Tống quơ quơ trước mặt cô.
“Ừ.” Tần Tang điều chỉnh tư thế nằm, miễn cưỡng đáp lại anh cho có lệ.
“Anh nói thật đó.” Giọng nói của Tần Tống khe khẽ, giống như một chiếc lông vũ mềm mại lướt qua tai Tần Tang vô cùng dịu dàng “Tần Tang, yêu anh có được không?”
Tần Tang mở mắt nhìn anh. Trong vẻ mặt của anh hoàn toàn không hề có sự đùa cợt, đôi môi anh mím lại, gương mặt khôi ngô viết lên hai chữ chân thành. Trái tim cô run lên. Nếu như cô yêu anh, chắc là mọi việc sẽ dễ dàng hơn bây giờ sao?
“Tang Tang…” Anh khẽ thì thầm tên của cô, sau đó cúi người càng lúc càng gần.
“Tang Tang!” Cửa bị đẩy ra, An Tiểu xông vào, phía sau còn có Trần Ngộ Bạch và Lý Vi Nhiên.
“Ơ…” Tiểu Ly nhìn cảnh trước mắt không biết làm sao. Tần Tang đang nửa nằm, môi của Tần Tống chỉ cách Tần Tang không đến mười centimet. Tư thế mờ ám của hai người bỗng chốc hóa đá trong khoảnh khắc.
“À, không có chuyện gì. Chỉ là mấy ngày liên tục không nghỉ ngơi tốt nên mới thế này” Tần Tống thẳng lưng lên, trả lời hộ Tần Tang.
Kể từ khi Lý Vi Nhiên bước vào, đôi mắt Tần Tang luôn nhìn vào anh chăm chú. Sự lo âu, sợ hãi, kinh ngạc, khổ sở, đè nén…. cô đều nhìn thấy rõ mồn một. Nhìn vào gương mặt điển trai của Lý Vi Nhiên, cuối cùng Tần Tang không khống chế được nữa bật khóc. Trong phòng bệnh vô cùng yên lặng chỉ có tiếng khóc nho nhỏ của cô vang lên.
“Tiểu Lục, đi ra ngoài.” Trần Ngộ Bạch lạnh lùng cất lời.
Tần Tống dùng sự im lặng để phản kháng. Ánh mắt của Trần Ngộ Bạch trở nên sắc bén, âm điệu cũng vút cao “Tiểu Lục, anh kêu em đi ra ngoài!”
Tiểu Ly yên lặng đi đến kéo cánh tay Tần Tống. Anh quay đầu nhìn Tần Tang rồi nhíu mày đi theo Tiểu Ly ra ngoài.
Trần Ngộ Bạch vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tần Tang, cuối cùng cũng cúi đầu xoay người ra ngoài. Khi bước qua cạnh Lý Vi Nhiên liền đưa tay vỗ vỗ bờ vai anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]