Diệp Thụ và Tần Uy lần đầu gặp nhau là ở buổi đấu giá, một số tranh chữcổ bị thu mua của nhà họ Diệp đang bị bán đấu giá, Diệp Thụ mười chíntuổi mặc một bộ váy dài màu xanh ngồi trong góc, sắc mặt trắng bệch nhìn bảo bối của mình lần lượt từng bức bị người ta mang đi.
Tần Uykhông phải người bản địa, đến để khảo sát thị trường, tiện thể mua haimón đồ cổ mang về làm quà tặng bố, tấm biển hiệu cũ kỹ đời nhà Tần cómức giá khởi điểm cao nhất, anh nhắm trúng thứ đó ngay từ đầu.
Đó là món quà sinh nhật năm nay của Diệp Thụ, được người cha nay đã nhảylầu tự tử mang từ ngàn dặm xa xôi về làm quà cho cô. Cô chưa kịp làm gìđã bị người niêm phong căn nhà đuổi ra.
Tần Uy ra tay rất mạnhnên sau mấy vòng không ai dám ra giá nữa, anh nhẹ nhàng lấy được, đứnglên rời khỏi đó, cô gái tóc ngắn áo xanh đó đột nhiên đứng lên, chặnđường anh.
“Chào cô?”, Tần Uy cười, “Có chuyện gì sao?”.
“Tấm biển đó, cho tôi mượn một thời gian được không?”, Diệp Thụ rất bìnhtĩnh rất lễ phép, “Xin lỗi, đó từng là đồ của nhà tôi, tôi muốn vẽ lạilàm kỷ niệm”.
Tần Uy lúc đó chỉ mới hai tư tuổi, không lạnh lùng dửng dưng như bây giờ, anh có vẻ hứng thú nhìn Diệp Thụ, “Tại sao tôiphải nhận lời?”.
Diệp Thụ sắc mặt càng trắng bệch, mím chặt môirồi lặng lẽ quay lưng bỏ đi. Tần Uy tự nhiên thấy tim rung động, đưa tay kéo cô lại, “Này… nhờ người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-yen-khi-ta-gap-nhau/2005505/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.