Chương trước
Chương sau
Đến Vệ phủ, Triệu Tương Nghi nhìn thấy Trần Vi cả người mệt lả, cảm khái vạn lần. Nàng chưa từng sinh con, huống chi ở đây y học lạc hậu, nữ nhân sinh con chính là đi một vòng quỷ môn quan, thường thấy chuyện một xác hai mạng.

Còn rất nhiều sợ hãi

Sợ đau, sau khó sinh, sợ chết

Cho nên, khi tận mắt thấy, sắc mặt Triệu Tương Nghi không tốt lắm.

Trần Vi ôm một đứa trẻ mập mạp cho Triệu Tương Nghi nhìn, đều n1oi trẻ mới sinh mặt đầy nếp nhăn, nhìn không đẹp

Nhưng con trai Trần Vi, da trắng hồng, trên mặt không có nếp nhăn, đẹp cực kỳ.

Triệu Tương Nghi vừa thấy, đã yêu.

Cẩn thận dựa theo hướng dẫn của Trần Vi bế hài tử, đứ nhỏ ngủ say sưa, gương mặt mỉm cười ngọt ngào, khoé miệng béo mập nhếch lên, nhìn vô cùng khả ái.

“Thật không dám tưởng tượng, đây là hài tử từ trong bụng tỷ ra, quá thần kỳ.” Triệu Tương Nghi thở dài nói.

Lúc này, trong phòng không có nam nhân, chỉ có mẹ chồng Trần Vi, còn có một đám nha hoàn, bà tử.

Mẹ chồng Trần Vi là người hiểu chuyện, thấy hai người lâu rồi không gặp, nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói, liền dẫn đám nha hoàn, bà tử ra ngoài, để nhũ mẫu lại, còn có hai thiếp thân nha hoàn.

Triệu Tương Nghi thấy thế, không khỏi lo lắng nói: “Thật ra, muội rất sợ.” Hai tay xoa bụng của mình, gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Trần Vi biết Triệu Tương Nghi đang nói cái gì, bảo nhũ mẫu ôm con, còn mình kéo tay Triệu Tương Nghi dịu dàng nói: “Đừng sợ, chúng ta đều qua được mà. Hơn nữa, muội xem, tỷ không phải rất tốt sao? Sinh con thật không có đáng sợ, chỉ cần muội suy nghĩ, muội tuy rằng đau nhức, nhưng tất cả là vì đón đứa con sắp chào đời, như vậy sẽ không đau.” Cuối cùng, Trần vi đã nói thêm, “Tỷ cũng vì thế mà qua được.”

“Nhưng muội vẫn còn sợ.” Triệu Tương Nghi nhíu mày, “Thật hâm mộ tỷ, cuối cùng đã qua được.”

Trần Vi cười rất thoải mái, vươn tay nhéo mặt Triệu Tương Nghi: “Đừng sợ, hãy thả lỏng, hảo hao dưỡng thai, sinh con không phải vấn đề lớn, sẽ thuận lợi sinh thôi, đừng lo lắng.”

Triệu Tương Nghi nghiêng đầu nhìn nhũ mẫu, sau đó nắm tay Trần vi cười nói: “Muội có xem mấy sách thuốc, trên đónói người làm mẹ như chúng ta phải tự cho con bú, như vậy con mình mới thân thiết với mình, mối quan hệ này không thể xoá nhoà.”

“Muội nói gì, tự cho con bú?” Trần Vi kinh ngạc.

Triệu Tương Nghi thấy thần sắc Trần Vi, có thể thấy được, Trần Vi muốn dùng sữa của nhũ mẫu nuôi con, đây chính là phong tục của mấy nhà giàu ở thời đại này.

Chỉ có mẫu thân nhà nghèo, mới tự mình cho con b.ú sữa.



Hơi có của cải, hoặc là có nhiều của cải, gia nghiệp khổng lồ nhất định sẽ mời nhũ mẫu đến chăm lo cho con mình, đương nhiên nhiệm vụ của nhũ mẫu là cho các tiểu chủ tử uống sữa của mình.

Nhũ mẫu đứng ở bên cạnh nghe thế, quýnh lên, ôm hài tử quỳ gối trước mặt Trần Vi và Triệu Tương Nghi: “Phu nhân nô tỳ thân thể sạch sẽ, nhất định sẽ chăm sóc tiểu thiếu gia thật tốt, cầu phu nhân đừng có đuổi nô tỳ, nô tỳ có điểm nào không tốt phu nhân đánh chửi cũng được, nô tỳ tuyệt không có câu nào oán hận, xin phu nhân đừng đuổi nô tỳ.”

Trần Vi nhíu mày: “Còn không mau đứng lên, ngươi làm cái gì vậy, thiếu gia không tốt thì sao? Còn dám n1oi mình sẽ chăm sóc tiểu thiếu gia cẩn thận ư?”

Nhũ mẫu vừa nghe, cự kỳ sợ hãi, vội vội vàng vàng đứng lên, đáng thương nhìn Trần vi, chờ xử lý.

Triệu Tương Nghi thấy thế, biết thị đề nghị của mình gây ra tai hoạ rồi, không khỏi cười giảng hòa: “Nhìn đi, bọn ta chỉ nói vài câu thôi, mà ngươi đã nghĩ đi đâu vậy?” Nói xong nhìn nhũ mẫu.

Dứt lời, Triệu Tương Nghi quan sát dung mạo nhũ mẫu, thấy thanh tú sạch sẽ, ôn thanh hòa khí, mắt thanh minh, hẳn là người an phận, chỉ là hơi nhát gan.

“Ta thấy ngươi xem vậy cũng tốt, phu nhân sao cam l2ong đuổi ngươi đi?” Triệu Tương Nghi nhẹ nhàng về bụng của mình, tiện đà nói, “Bọn ta chỉ là đang thảo luận có muốn tự mình nuôi con không thôi, vẫn chưa nói sẽ đuổi ngươi đi, cho dù ngày sau phu nhân ngươi có tự mình cho tiểu thiếu gia bú, nhưng những phương diện khác của tiểu thiếu gia vẫn cần đến nhũ mẫu. Việc chăm sóc, đâu thể nào thiếu ngươi phải không?”

Nghe Triệu Tương Nghi giải thích, lại thấy trong mắt Trần Vi là vẻ đạm nhiên, nhũ mẫu phản ứng nhanh. Cúi đầu lúng túng nhận lỗi: “Phu nhân, nô tỳ biết sai...”

“Được rồi.” Trần Vi nhàn nhạt nói

Sau đó nhìn Triệu Tương Nghi: ” Nếu tỷ thật sự làm vậy, liệu có phải phạm vào quy củ không? Tỷ lo lắng mẹ chồng sẽ trách phạt vì không biết thân phận của mình.”

“Vì thế, muội cũng chỉ nói là tính thế thôi.” Triệu Tương Nghi cười, “Chẳng qua, muội quyết định không muốn nhũ mẫu nuôi con mình. Muội hy vọng con muội sẽ không thân cận với những nữ nhân khác, về sau, nó chỉ có một mẫu thân là muội.”

” Muội suy nghĩ đi đâu vậy?” Trần Vi bật cười, “Muội xem đi, Tử Quân bọn họ không phải có nhũ mẫu sao? Nhưng sau khi lớn lên, vẫn rất thân cận với mẹ ruột mình nha.”

” Tỷ chỉ cần đi hỏi, liền biết, bọn họ rất thân cận với nhũ mẫu, tuy nói cũng thân cận với mẹ ruột, thế nhưng mỗi khi đói bụng, hoặc có việc nhỏ phiền toái gì, đều tìm nhũ mẫu trước hết.”

Nghe Triệu Tương Nghi nói như vậy, Trần Vi giật mình.

Nhìn đứa con nằm trong n.g.ự.c nhũ mẫu, như có điều suy nghĩ.

Từ chỗ Trần Vi trở về, Triệu Tương Nghi tự hỏi. Giả như sau khi mình sinh con, việc kiên trì tự mình nuôi còn có gặp phải phản đối của mẹ chồng và những người khác không, đến lúc đó làm cái gì bây giờ?

Càng nghĩ càng đau đầu, mơ hồ có chút phiền não.

Từ sau khi mang thai, tâm tư mẫn cảm, tâm tình buồn bực, dần dần trở nên khoa trương.



May mà cha mẹ chồng tốt, trượng phu cũng thương yêu mình, không có thiếp thất, thông phòng, cho nên nàng mới thấy hài lòng, đến bây giờ không có xuất hiện uất ức trước khi sinh hay hiện trạng cáu gắt.

Thời gian trôi qua cực nhanh, con Trần Vi gọi là Vệ Kỳ, nhũ danh là Minh Minh, đã đầy một tháng.

Đứa nhỏ trong bụng Triệu Tương Nghi đã sáu tháng, bụng ngày càng lớn, hoạt động ngày càng bất tiện. Vì vậy không thể tham gia tiệc đầy tháng được, cuối cùng buồn bực ngồi ở nhà sai người đi tặng qùa.

Trần Vi ra tháng, nhớ Triệu Tương Nghi đang mang thai, tự mình bế con qua đây thăm nàng, nhưng vui vẻ của Triệu Tương Nghi bị huỷ.

Lúc hai người đang n1oi chuyện, lại nghe Bích Văn báo lại, nói là Mạc Nhã Như truyền tin tức, mấy ngày trước, nàng đột nhiên sinh non, may mà người lớn và đứa nhỏ không sao, cuối cùng sinh ra một bé gái xinh đẹp.

Nghe xong, Triệu Tương Nghi thở dài.

Dở khóc dở cười nhìn Trần Vi: “Thật đúng là được một thiên kim.” Nói xong, duỗi tay xoa bụng tròn của mình, “Không biết là trai hay gái, hay là mời đại phu đến chẩn. Ha ha, nếu là nam, thì không chỉ có một mình muội vui, cả mấy người Diễn Trạch, còn có Mạc Nhã Như. Hơn nữa, cô ấy đã sớm chắc chắn con muội là con trai.”

Trần Vi bị Triệu Tương Nghi chọc cười, tâm tình ổn định, ôn nhu cười: “Xem ra, mấy ngày nữa, tỷ cũng nên đi thăm cô ta.”

“Ừ, lúc đi, tiện thể giúp muội đưa quà sang, muội không thể đi được. Đường xá xa xôi, cả tỷ nữa đó, vừa mới ra tháng, không đùa giỡn được đâu.” Triệu Tương Nghi dặn dò, lại cảm khái một phen, “Nhân sinh thật kỳ diệu, lúc chúng ta còn là thiếu nữ, đều không thích Mạc tiểu thư. Nhưng bây giờ, khi chúng ta là vợ rồi, lại gần nhau, có lẽ có một sự ràng buộc nào đó.”

“Cũng đúng.”Trần Vi cũng cảm khái, “Ngẫm lại, chúng ta bây giờ và lúc trước thật quá khác nhau. Từ sau khi lấy chồng, tỷ cảm thấy mình thay đổi rất nhiều.”

“Được rồi.” Trần vi đột nhiên nở nụ cười, có cảm giác thành tựu nhìn Triệu Tương Nghi nói, “Lúc còn trong tháng tỷ vẫn kiên trì cho con bú, thằng bé ngày càng thân với tỷ, tuy nói hơn phân nữa là do nhũ mẫu chăm sóc, nhưng thằng bé có thể phân biệt tỷ và người khác, thật quá tốt rồi Tương Nghi, cám ơn muội đã nói cho tỷ biết điều này, tỳ và con trai bây giờ rất tốt.”

“Thực sự?” Triệu Tương Nghi hai mắt sáng ngời, “Vậy bà bà [mẹ chồng] tỷ có nói gì không?”

Trần Vi gật đầu: “Nói, sao lại không nói? Mới đầu, thậm chí còn dùng mặt lạnh nhìn tỷ. Thế nhưng phu quân nói thay cho tỷ, dù sao đây cũng không phải là chuyện thương thiên hại lý, đồi phong bại tục gì, sau đó bà bà thấy tỷ và con trai thân thiết với nhau, thấy tỷ đem con chăm sóc tốt, hơn nữa rõ ràng làm cho người khác ưa thích, ba bà tỷ phiền não không làm gì được, chậm rãi tiếp nhận quan điểm này.”

“Oa, vậy chờ muội sinh xong, có thể lấy tỷ làm ví dụ, nhà chồng muội sẽ không để ý rồi.” Triệu Tương Nghi vẻ mặt mong được nói.

Ba tháng sau, đã đến cuối thu, Triệu Tương Nghi đã bước vào thời kì sinh nở.

Hiện giờ, chân nàng bắt đầu phù lên, không nhúc nhích nổi, trong lòng cực kỳ buồn bực, tự dưng khiến cho tâm hoảng loạn. Đại phu liên tiếp đến mạch, n1oi không sao, là phản ứng tự nhiên.

Vào thời điểm này, Mạc Nhã Như thường mang theo con gái đến quý phủ nhiều lần. Nhìn thấy nữ anh xinh đẹp trong lòng Mạc Nhã Như, Triệu Tương Nghi thật có loại cảm tưởng mình phải nhận đứa bé này làm con dâu

Hôm nay, Triệu Tương Nghi đang ngồi trên nhuyễn tháp ở nhà thuỷ tạ cho cá ăn, bụng truyền đến cơn đau, thực tại khó chịu.

Nhưng trước đó nháo nhiều lần đã làm trò cười cho mọi người, mỗi lần đau bụng gọi bà đỡ đến, mới biết được mình chỉ đang có hiện tượng sinh giả. Cho nên bây giờ Triệu Tương Nghi đã bình tĩnh hơn, gọi Bích Văn, Bích Văn còn hoảng hơn Triệu Tương Nghi nhiều, lập tức tìm người đỡ Triệu Tương Nghi về viện tử, rồi gọi người đi mời bà đỡ đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.